Chương 2: Hơi thở xa lạLăng Nguyệt tân trang mộc ốc xong, ở trước cửa gắn lên tấm bảng gỗ đề "Ẩn Nguyệt cư". Lăng Nguyệt cảm thấy cái tên này dù là đối với hoàn cảnh cô tĩnh nơi này hay tâm lý " ẩn cư tị thế" của hắn vẫn là thực thích hợp.Lăng Nguyệt ở trong sơn cốc bình tĩnh mà nhàn nhã sinh hoạt suốt một năm linh ba tháng, mỗi ngày vẫn duy trì việc sáng dậy sớm tối đúng giờ đi ngủ, lúc cảm giác được thân thể mình tốt hơn một ít, sẽ chạy sâu vào trong cốc tìm vài thảo dược hữu dụng, đương nhiên còn muốn tại sâu bên trong đáy cốc này tìm thấy hoa hồng. Kỳ thật có nhiều lúc, Lăng Nguyệt thấy hoài niệm khu vườn Mân Côi trong ngôi biệt thự của mình ở thế giới hiện đại. Có lẽ có một số thói quen dù xuyên qua đến một thế giới xa lạ vẫn sẽ không thay đổi đi.Một lần tình cờ, sau khi Lăng Nguyệt bán xong thảo dược ở trấn trên mua được một cây cổ cầm, vừa nhìn thấy nó, đôi mắt tinh tường từng nhìn qua vô số cổ cầm ở hiện đại của Lăng Nguyệt liền biết rằng cây đàn này đã có niên đại hơn 200 năm. Người bán cây cổ cầm này là một bạch y thư sinh nghèo ngồi bên quầy hàng đơn sơ. Theo như lời hắn, là do lên kinh ứng thí không thành, trở lại gia hương lại bởi vì trên đường đi đã tiêu hết tiền tiết kiệm cùng toàn bộ gia sản, hiện tại chỉ còn hai bàn tay trắng. May mà trong nhà vẫn còn lại cây cổ cầm này là vật gia truyền có thể đổi lấy chút ngân lượng chống đỡ một thời gian. Thư sinh đối Lăng Nguyệt ra giá 20 lượng bạc, hắn cũng không rõ giá trị của cây cổ cầm này, bất quá đã là vật gia truyền qua nhiều thế hệ trong nhà có lẽ cũng có chút giá trị đi. Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy cái giá này đúng là quá mức xem thường giá trị thật sự của cây cổ cầm này, bất quá hắn cũng không có hứng thú dây dưa thêm, liền cấp đủ ngân lượng cho thư sinh. Cả Lăng Nguyệt ôm cổ cầm và thư sinh nghèo bán cầm đều tự cảm thấy mỹ mãn theo hai hướng tương phản tiêu sái về nhà.Về sau, Lăng Nguyệt trừ bỏ mỗi ngày đùa nghịch hoa cỏ, liền có thêm một nhã hứng đánh đàn. Lăng Nguyệt ngẫu nhiên cũng sẽ có cảm giác hoảng hốt, như là cuộc sống hiện tại so với trước kia không giống nhau, hết thảy những thứ này có phải hay không đều chỉ do mình tự ảo tưởng mà thôi?Ba tháng trước, Lăng Nguyệt bắt đầu chú ý thấy có người đang quan sát mình. Chính xác hơn, tựa hồ như chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm vào cuộc sống hằng ngày của hắn. Kỳ thật chú ý tới việc này là bởi vì Lăng Nguyệt luôn rất mẫn cảm với hơi thở xa lạ chung quanh mình."Này có phải là ý thức bảo vệ lãnh địa không?" Lăng Nguyệt nghiêng đầu miên man suy nghĩ.Đùa nghịch cành cây màu xanh nhạt trong tay, là Hồng Mân Côi mà ba tháng trước Lăng Nguyệt ở vách đá gần đáy cốc tìm được, trong ba tháng này, hắn thỉnh thoảng mang vài cành về trồng quanh Ẩn Nguyệt cư, mà cành hoa trước mắt này là mới được mang về sáng nay. Lăng Nguyệt rất muốn biến chỗ mình đang ở thành nơi giống với địa phương trong trí nhớ về thời hiện đại kia, tối thiểu là hoa hồng, có lẽ nhìn đến vườn hoa hồng kia, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng một ít đi.Đối với khí tức xa lạ mỗi ngày đều xuất hiện kia, Lăng Nguyệt cũng không tỏ vẻ gì. Bởi vì người đó không quấy rầy mình, chỉ ở tại nơi mà mình không nhìn thấy lặng lẽ quan sát. Cho nên Lăng Nguyệt ban đầu rất không thích ứng, chậm rãi quen thuộc sự tồn tại khí tức của đối phương, cũng bắt đầu quen với cuộc sống như vậy. Cho nên, Lăng Nguyệt vẫn là trước sau như một hàng ngày im lặng mà bình thản trôi qua.Kỳ thật, đối phương là ai Lăng Nguyệt không muốn biết. Nói cách khác, hắn không dễ dàng tha thứ hay ngầm chấp nhận một hơi thở hoàn toàn xa lạ, chậm rãi tiến nhập vào cuộc sống của hắn.Có đôi khi, Lăng Nguyệt không muốn có người tiến nhập vào thế giới của hắn, như một tiểu động vật bị thương, yếu ớt mà cố chấp cự tuyệt đồng loại tiếp cận, vô luận là vì thiện ý hay ác ý. Có lẽ có người có thể khiến hắn mở lòng, nhưng người đó chỉ là một nhân vật trong thế giới hư cấu. Không biết vì sao, sáng hôm nay hắn lại chợt nhớ về con người vừa xinh đẹp lại vừa cường đại kia.Sống ở nơi này hơn một năm, đã đủ để Lăng Nguyệt nhận thức rõ ràng nơi mình đang sống. Nơi này là thế giới Tiếu ngạo giang hồ, không phải là thế giới cổ đại thực sự. Bởi vì thôn dân ở trấn trên phụ cận đều gọi môn phái trên ngọn núi này là Thánh giáo, thánh giáo này cũng chính là Nhật Nguyệt thần giáo trong Tiếu ngạo giang hồ. Rõ ràng, địa phương hắn đang ở là sơn cốc dưới chân Hắc Mộc nhai.Mỗi ngày như nước chảy mây trôi lướt qua, trong ba tháng, người nọ cơ hồ đều đúng giờ xuất hiện, nhưng có đôi khi cũng sẽ cách vài ngày mới xuất hiện. Lăng Nguyệt đã muốn đối hơi thở hắn cực kỳ quen thuộc, chỉ cần hắn xuất hiện là có thể cảm giác được ngay. Thậm chí, tự bản thân Lăng Nguyệt còn không nhận thức được, hơi thở này đã muốn bắt đầu chậm rãi làm hắn đối thế giới này an tâm.Sau đó, Lăng Nguyệt bất giác nghĩ, hắn có thể đến thế giới này có phải hay không là do vị thần đã từng bỏ quên mình kia bồi thường cho mình không? Nếu 26 năm khổ cực ở nhất thế để đổi lấy một kiếp hạnh phúc này, như vậy hắn sợ rằng còn chưa khổ đủ đâu, sợ kiếp hạnh phúc này không đủ dài. Vô luận như thế nào, Lăng Nguyệt chân thành cảm tạ trời xanh cho mình đến thế giới này, hơn nữa có thể cho hắn gặp được người mình yêu, người có thể cho hắn toàn bộ hạnh phúc, sẽ không để hắn lại có kết thúc bi thương. Hai người cùng nhau " Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão" (Nắm chặt tay nhau, sống đến bạc đầu), bình thản cùng trải qua dòng đời, mãi cho đến tận cùng sinh mệnh.Chương 3: Lần đầu gặp mặtSuốt một tháng, Lăng Nguyệt thực buồn bực, giống như là trong lòng khuyết thiếu thứ gì đó, cảm giác trống rỗng. Không phải chỉ là gần đây không cảm giác được khí tức của người kia thôi sao? Lăng Nguyệt chưa từng trải qua việc này, hắn cảm thấy mình có chút thất thố, nhưng là, có thể khẳng định, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy người đã làm cho hắn trở nên kì lạ như vậy. Cho nên khi thấy hơi thở đã biến mất một tháng lại xuất hiện, Lăng Nguyệt liền từ trong phòng khách nhanh chóng đi ra, người mà lâu nay chưa từng gặp mặt, liền như vậy chợt lộ diện, Lăng Nguyệt đột nhiên có một loại cảm xúc tên là hạnh phúc tràn đầy trái tim."Thật đúng là phong hoa tuyệt đại như mình vẫn nghĩ a..." Lăng Nguyệt nhìn người trước mặt không khỏi cảm thán.Tại khu vườn hồng yêu lệ, cùng với hương hoa say lòng người, người tới mặc hồng thẫm ngoại y cùng hồng sắc tơ lụa phượng vĩ váy, mái tóc dài thẳng không cài trang sức mềm mại buông xuống tận đùi, dưới ánh hoàng hôn, mái tóc đen ánh tử sắc theo gió bay lên, làn da trắng nõn mịn màng trong suốt tựa như loại bạch ngọc thượng đẳng, ẩn dấu bên dưới làn mi đen dài cong vút là một đôi mắt phượng xinh đẹp, trong con ngươi sâu thẳm sáng ngời tỏa ra một loại phong tình làm say lòng người, giống như có thể đem Lăng Nguyệt chìm sâu vào trong đó, chóp mũi cao cao, bạc thần khẽ nhếch. Mị khí hồn nhiên, nam nữ khó phân, mang theo kiêu ngạo không ai bì nổi cùng hơi thở cường đại, đây chẳng phải là nhân vật mà Lăng Nguyệt hắn luôn yêu thích suốt 26 năm Đệ nhất thiên hạ Đông Phương Bất Bại sao?"Có thể cho ta biết tên ngươi không?" Lăng Nguyệt chậm rãi tiến đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, hỏi."Ta vì cái gì phải nói cho ngươi tên của ta?" Đông Phương Bất Bại không tức giận, cho dù chính y cũng không rõ, vì sao lại đối người này khoan dung như vậy. Nếu là bình thường, người khác dựa gần như vậy, còn có câu hỏi vô lễ như vậy, người này khẳng định không có khả năng nhìn thấy thái dương ngày mai."Ta chỉ là muốn biết tên ngươi, nói cho ta biết được không?" Lăng Nguyệt mở to đôi mắt kim sắc, nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Bất Bại nói, hai người đều có thể từ trong mắt đối phương nhìn thấy thân ảnh chính mình."Ta...... Ta gọi là Đông Phương Bất Bại......" Đông Phương Bất Bại không khỏi lui về sau từng bước, thốt ra câu trả lời cho vấn đề của Lăng Nguyệt. Nhưng lập tức phản ứng lại, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Lăng Nguyệt, người này vô sự lại đến gần như vậy làm gì!?" Nga, Đông Phương Bất Bại thực là một cái tên không tệ đâu? Ta thích." Lăng Nguyệt thản nhiên cười đối Đông Phương Bất Bại nói, này thật là một cái tên rất hay, không phải sao?"Ngươi...... Ngươi còn không cho ta biết tên ngươi đâu?" Đông Phương Bất Bại có chút tức giận mình lại ở trước mặt người này lùi bước, người này lại không có võ công, chính mình sao lại có cảm giác muốn chạy trốn?"Ta gọi Lăng Nguyệt, chính là lăng không hạo nguyệt, ngươi phải nhớ kỹ." Lăng Nguyệt như không nhìn đến Đông Phương Bất Bại tức giận, vẫn như cũ bảo trì ngữ khí bình thản nói. Vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấyĐông Phương Bất Bại, tâm liền động mạnh, đối với Lăng Nguyệt mà nói đã là chuyện khó gặp, tâm hắn vẫn luôn là bình tĩnh vô ba. Đây có lẽ là vì Đông Phương Bất Bại trong nội tâm hắn là sự tồn tại bất đồng đi.Mà làm Lăng Nguyệt càng thêm cao hứng là Đông Phương Bất Bại còn chưa có học cái trò dùng lung tung đồ trang điểm chà đạp bộ dáng xinh đẹp của mình. Dạng này mộc mạc tự nhiên nhìn qua thật tốt, bằng không Lăng Nguyệt cũng không thể cam đoan chính mình có hay không sẽ bị dọa. Lần này Đông Phương Bất Bại xuất hiện trước mặt Lăng Nguyệt, quả thật làm cho bản thân Lăng Nguyệt từng cho rằng người này sẽ không còn xuất hiện trước mặt mình nữa cảm thấy không ít kinh hỉ. Hiện tại nói lên, người này đã nghĩ thông suốt rồi sao?Qua nguyên tác, Lăng Nguyệt biết lúc này Đông Phương Bất Bại đã trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo. Mà Nhật Nguyệt thần giáo tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành, kẻ mà 12 năm sau sẽ giết chết Đông Phương Bất Bại, hiện đang bị nhốt trong ngục tối ở Tây Hồ. Nhậm Ngã Hành trải qua thời gian dài chờ đợi sẽ được Lệnh Hồ Xung của Hoa Sơn phái cùng Hướng Vấn Thiên cứu ra.Lăng Nguyệt vĩnh viễn cũng không quên được, câu mà Nhậm Ngã Hành đã nói qua trong nguyên tác: " Nhậm Ngã Hành ta độc bộ võ lâm, chưa từng khuất phục ai. Đông Phương Bất Bại, một ngày nào đó ta muốn ngươi tứ chi không toàn vẹn, hai tai không thể nghe, có miệng không lưỡi, có mắt không tròng, sống không được, chết không yên! Khiến ngươi trở thành giang hồ thiên cổ phế nhân." Lăng Nguyệt trong lòng thề tuyệt đối sẽ không để những lời này trở thành sự thật, trừ khi hắn bước qua xác ta. Lăng Nguyệt buông mi, che đi tia sáng lạnh trong đôi mắt, mà người đối diện dường như không phát hiện.Ngẩng đầu lộ ra tiếu dung nhàn nhạt, Lăng Nguyệt tự nhiên hỏi: "Uống nước hay trà? Ta nơi này chỉ có trà hoa cúc, là dã cúc ta tự mình hái ở đáy cốc, cũng không tệ, ngươi có muốn nếm thử?""Hảo" chần chờ vài giây, người kia nói.Trong khi Lăng Nguyệt pha trà, Đông Phương Bất Bại cẩn thận nhìn quanh phòng Lăng Nguyệt. Đơn giản chỉ có một cái bàn ba cái ghế, còn có một đại dược quỹ dựa vào vách tường phía nam, hướng bắc kê một cái giường nhỏ. Đông Phương Bất Bại phát hiện, người này thực thích màu trắng: không chỉ có sàng đan (tấm trải giường), y phục, thậm chí là chén trà đều thuần một sắc trắng. Có lẽ hết thảy những thứ này đều cùng người này giống nhau đi? Cao quý lạnh lùng như thiên ngoại phi tiên, như vậy màu trắng cũng thực thích hợp với hắn. Đông Phương Bất Bại không rõ, thiếu niên nhìn như mới 17, 18 tuổi này [ bởi vì nhiều năm bị bệnh, Lăng Nguyệt thoạt nhìn so với người cùng lứa trẻ hơn nhiều lắm ], như thế nào lại có loại hơi thở trầm ổn tĩnh lặng ít người có được đâu? Đông Phương Bất Bại nhìn Lăng Nguyệt chuyên tâm pha trà lâm vào trầm tư.Y quan sát người này đã hơn một năm, từ khi vẫn còn là phó giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo mãi cho đến khi đánh bại Nhậm Ngã Hành bước lên giáo chủ vị. Người này luôn ở bên trong sơn cốc dưới Hắc Mộc nhai lặng lẽ sống, tựa hồ không gì có thể quấy rầy đến hắn, bình thản mà tuần tự làm những công việc vụn vặt hằng ngày, ngẫu nhiên còn có gieo trồng vườn hồng Mân Côi hay đạn cầm, đều là đạn một ít khúc y chưa từng nghe qua, Đông Phương Bất Bại thích thổi tiêu, tự nhiên đối âm luật có chút quen thuộc, nên cực kỳ yêu thích tiếng cầm của hắn. Giống như, chỉ cần đứng bên người hắn là có thể cảm thấy tâm mình bình tĩnh lại. Mới đầu, Đông Phương Bất Bại không phải không có hạ lệnh cho người điều tra Lăng Nguyệt, chính là đều không có kết quả, người này từ một năm trước đột nhiên xuất hiện dưới Hắc Mộc nhai, không ai biết nơi hắn đã đi qua, như là từ một thế giới khác đến [ có đôi khi trí tưởng tượng của giáo chủ đại nhân cũng thực không sai ]. Khi đó y đã muốn bắt đầu tu luyện "Quỳ Hoa Bảo Điển", cùng Nhậm Ngã Hành tranh quyền đoạt vị đến giai đoạn quan trọng, nên việc điều tra này liền như vậy bị bỏ qua.
Lại chú ý đến người này, là một năm trước chính mình tâm tình phiền muộn, từ đỉnh Hắc Mộc Nhai nhảy xuống nghĩ đến đáy cốc không có ai quấy rầy giải sầu, sau đó nhìn đến người này ở trong sân đạn cầm. Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn cũng không quên được, tại trong tiên cảnh phi vũ đầy trời, người này cứ như vậy tiến nhập tâm mình, để lại ấn ký vĩnh viễn không thể xóa nhòa.Đông Phương biết mình thích hắn.Từ sau khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, y xác thực luyện thành tuyệt thế thần công, nhưng là không ai biết, tính tình y đã muốn đại biến thành bất nam bất nữ, bắt đầu cực độ phản cảm ở cùng vài thị thiếp kia, bắt đầu trở nên càng ngày càng thích các loại trang phục tiên diễm cùng phục sức lóa mắt, thậm chí học nữ tử trang điểm cũng hy vọng có người xem y như nữ tử mà đối đãi. Mà tại thời điểm mẫn cảm, yếu ớt này, y gặp Lăng Nguyệt.Thời điểm biết việc này, Lăng Nguyệt cảm tạ trời xanh, vì nó làm cho mình đến đây vào thời gian này, làm Đông Phương yêu thượng chính hắn mà không phải Dương Liên Đình. Nếu hắn đến thế giới này sau khi Đông Phương yêu tên Dương Liên Đình kia, Lăng Nguyệt cũng không chắc có thể đoạt Đông Phương từ nơi hắn được hay không, Đông Phương Bất Bại là trong Tiếu ngạo giang hồ tối si tình, đối tình yêu toàn tâm toàn ý, đến chết không rời. Này cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lăng Nguyệt thích y, nếu không phải tình yêu sâu đậm như thế, dám yêu dám hận, cũng sẽ không phải Đông Phương Bất Bại, không phải sao?"Suy nghĩ cái gì? Có thể cho ta biết không?" Nhìn đến Đông Phương Bất Bại ngón tay nắm chặt, Lăng Nguyệt liền đau lòng, đem chén trà trắng ngà đặt trước mắt Đông Phương Bất Bại đánh gãy suy nghĩ y.Đông Phương Bất Bại nâng chén trà lên, chậm rãi cọ xát trong tay, không nhanh không chậm ngẩng đầu hỏi người trước mắt: "Ngươi không sợ ta là người xấu sao? Không có tâm phòng bị như vậy, sẽ chịu thiệt!"Lăng Nguyệt mặt mày cong cong nói: "Vậy ngươi phải không?"Nếu người nọ không phải Đông Phương Bất Bại, đã sớm chết không đường về. Lăng Nguyệt ở hiện đại vô sự nhàn rỗi liền đem độc dược luyện thành xuất thần nhập hóa, còn đem ra chợ đen bán. Đến thế giới xa lạ này như thế nào lại không cảnh giác đâu? Hắn nhưng là vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn đâu."Ngươi đúng là một người thú vị." Đông Phương cười lớn nói, y không nhớ đã bao nhiêu năm không có chân chính cười thoải mái như vậy."Kia thật đúng là cảm tạ ngươi đã thưởng thức." Lăng Nguyệt ngồi bên cạnh Đông Phương Bất Bại tùy ý nói. Đây là lần đầu tiên Lăng Nguyệt cùng Đông Phương Bất Bại nói chuyện phiếm, lần đầu tiên phát hiện mị lực của Đông Phương Bất Bại còn vượt xa tưởng tượng của bản thân, lại một lần nữa kiên định tình cảm của mình đối y.Đông Phương Bất Bại sau khi rời đi vào buổi tối, Lăng Nguyệt mới ngồi xuống uống thuốc. Sự tình hôm nay làm cảm xúc hắn dao động quá lớn, trái tim có điểm chịu không nổi. Nhìn theo phương hướng người nọ ly khai, Lăng Nguyệt chậm rãi nắm chặt nắm tay thành quyền rồi chậm rãi buông ra, tươi cười chân thực mà chói mắt, đây chẳng phải là một khởi đầu tốt sao?

ĐPBB chi chấp tử chi thủWhere stories live. Discover now