Chap 38

15.1K 1K 40
                                    

Suốt chặng đường về hắn suy nghĩ thật nhiều, gương mặt như ôn thần sắp đại khai sát giới đó của hắn làm Namjoon có chút sợ sệt nên đành dong thẳng về khách sạn.

Taehyung về đến nhà rồi mới hối hận vì việc làm của mình. Tại sao khi gặp lại đó hắn không giữ lấy JungKook, không ôm lấy cậu đem cậu quay về bên cạnh. Có lẽ là do cậu đã có người khác. Nhưng nhìn bộ dạng khó coi kia của cậu hắn không nghĩ vậy.

Taehyung tức giận vò đầu bứt tóc tay nện vào tường "Rầm" một tiếng. Máu chảy làm hắn cảm thấy vui hơn, lại thêm một đấm lên tường, khung ảnh lớn bị hắn làm rơi xuống sàn, tấm kính vỡ tan, nhìn những mảnh vỡ đó hắn đột nhiên nhớ tới cậu. Năm xưa, lúc cậu mới tới trong lúc say xỉn đã đập vỡ cả tủ ly và bát, đĩa, bình sứ quý của hắn. Khi ấy hắn cho rằng thần kinh của JungKook có vấn đề nhưng bây giờ hắn đã hiểu, âm thanh này thực ra rất hay, nghe hệt như tiếng con tim hắn đang tan vỡ vậy.

JungKook quay về ghé ngang tiệm thuốc tây mua một chút thuốc giảm đau, rồi vài món đồ lặt vặt như bông, băng gạc, thuốc đỏ, mớ tiền mà ban nãy gã kia ném lại vừa đủ để mua thuốc.

Về đến căn nhà nhỏ tồi tàn, cậu nằm dài xuống tấm đệm mỏng trải dưới đất thất thần nhìn lên trần nhà, hai những giọt nước làm nhòe đi đôi mắt, lệ cứ tuôn ra không thể kiềm chế. Cậu đang đau lắm, thật sự rất đau. Tại sao hắn lại nhìn cậu như vậy? Tại sao không chạy tới ôm cậu? Hơn hết, cậu hận bản thân mình tại sao lại yêu hắn?

Mở điện thoại, nhìn bức ảnh trong album ảnh, cậu không kiềm chế được khóc lớn, hiện tại JungKook sắp phát điên rồi, cậu gắng gượng đứng dậy đi tới phòng vệ sinh nhỏ, mùi hôi xông lên khiến cậu chịu không nổi nôn mửa liên tục. Nôn xong ngẩng đầu nhìn vào tấm gương trước mặt, dung nhan thật tiều tụy, thảo nào khiến Taehyung chán ghét đến nỗi liếc mắt nhìn cậu một cái cũng không hề muốn.

Bờ vai nhỏ run rẩy, miệng cậu phát ra tiếng cười khúc khích, càng nghĩ càng buồn cười, cậu nghĩ mình là ai chứ? Đều là nam nhân với nhau, cậu không phải không biết họ đều giống nhau yêu thích một người vì người đó có vẻ ngoài đẹp đẽ, giả sử nếu Taehyung xấu xí đi, JungKook cũng sẽ... ah~ xem như cậu vô dụng, kỳ thực nếu hắn có xấu đi hoặc dung nhan toàn bộ bị hủy cậu cũng sẽ ngu ngốc tình nguyện yêu hắn, ở lại bên cạnh hắn.

Tại sao lại kỳ quái như vậy? Taehyung rõ ràng vừa ở trong phòng khách, chớp mắt một cái cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi. Ánh sáng chói lóa ở cuối con đường lạ lẫm kia thu hút toàn bộ chú ý của hắn, từ từ bước tới, cảnh vật cũng hiện lên rõ ràng hơn.

JungKook nằm trên vũng máu, đôi môi nhỏ vừa nhìn thấy hắn đã nhếch lên đầy giễu cợt, hắn đưa tay chạm vào nhưng mãi không thể chạm tới, thân ảnh cậu càng ngày càng mờ nhạt rồi biến mất, nghe tiếng nức nở của cậu, tim hắn như vỡ ra.

Taehyung bật dậy, trán đầy mồ hôi, hắn hoang mang thở dốc, linh cảm bất an. Lập tức thay y phục đi ra ngoài mặc kệ hiện tại đã là nửa đêm.

Hắn không biết đi đâu tìm cậu nhưng vẫn cố chấp đi trong vô thức, bánh xe dừng lại trước cửa quán bar ban nãy, hắn muốn vào trong xem cậu còn ở đó không, mặc dù biết không có khả năng nhưng nếu không làm vậy hắn sẽ rất khó chịu.

[Chuyển ver][Vkook] Sủng vậtDonde viven las historias. Descúbrelo ahora