"Nói sao anh cũng là thợ vẽ chính, đồng nghiệp của anh ai cũng đi cả mà, anh đi cùng cho vui, ngày mai anh cũng không còn làm.. ở đây nữa.."
Những lời cuối mang theo nuối tiếc, khuôn mặt khả ái, đôi mắt buồn bã thật khiến người khác không can tâm làm trái.
Nhiên Thuân cũng thu dọn xong, vác túi đồ lên lưng, tay xách chiếc thùng sơn nhìn cô gái trước mắt, nhàn nhạt mở miệng.
"Để anh đi xin lỗi ba em."
Nói xong liền đi thẳng để mặc cô gái đứng sau nhíu lông mày bất mãn.
Thành phố đã lên đèn rực rỡ, Nhiên Thuân sau khi ghé về văn phòng để thay đồ liền rời đi. Chiếc xe hơi hòa vào dòng xe vẫn còn đông đúc đi về phía sôi động nhất của thành phố.
Trong một quán bar sang trọng, từ xa Nhiên Thuân đã trông thấy Từ Gia Uy ngồi một mình. Từ Gia Uy cũng kịp nhìn thấy bạn mình đang đi lên, liền mĩm cười, Nhiên Thuân chưa đi đến đã bị ném cho một thứ, chụp lại thì thấy đó là một gói thuốc hảo hạng.
Nhìn Nhiên Thưan châm thuốc hút, Từ Gia Uy mới mở miệng, giọng điệu đùa giỡn quen thuộc.
"Thôi nhị thiếu gia thật khó gặp mặt, tôi hẹn với cậu lần thứ 101 mới được gặp cậu."
Thôi Nhiên Thuân thong thả nhả khỏi thuốc, thong thả rót cho mình một ly rượu, cũng không quan tâm ly rượu đã cạn của bạn mình, từ từ uống, từ chối cho ý kiến. Dù đã quen thuộc nhưng một màn này cũng khiến cho Từ Gia Uy muốn nổi điên,gương mặt đẹp trai nhăn nhở dở khóc dở cười, cuối cùng tự rót rượu cho mình rồi nói.
"Hôm nay là ngày cuối cùng."
Lúc này Nhiên Thuân mới mở miệng.
"Ừ, hôm nay tôi rãnh rỗi để chiều cậu."
"Vẽ trang trí mà ngày nào cũng làm tới hơn 10h, tôi không nghĩ cái văn phòng cậu làm ăn thế nào nữa, chẳng có công ty nào lại bắt nhân viên mình làm việc như thế. "
Từ Gia Uy tỏ vẻ bất mãn.
"Đó chỉ là một cái văn phòng nhỏ với 6 người, không phải là công ty, quan trọng hơn,nơi tôi làm khác những nơi khác, còn khác cái gì thì như cậu vừa nói."
Từ Gia Uy nhìn bạn mà á khẩu, bạn mình không nói thì thôi, nói ra câu nào cũng làm anh không thể nói tiếp, đã hơn 1000 lần anh tự hỏi mình sao lại kết bạn với loại người này cơ chứ. Nhiên Thuân nhàn nhã liếc người đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt tự hỏi, không quá quan tâm tiếp túc uống rượu.
Từ Gia Uy đương nhiên biết văn phòng Nhiên Thuân làm việc rất thất thường, có công việc là làm không ngừng nghĩ, không phân biệt thời gian như công ty bình thường. Anh cũng biết dạo gần đây văn phòng Nhiên Thuân luôn có việc. Lâu lâu bạn mình mới có thời gian để cùng ngồi uống ly rượu nên anh phải biết trân quý.
Tiếng ca sĩ vang lên nhẹ nhàng, như nhớ ra điều gì, Từ Gia Uy rút ra một tấm vé đặt lên mặt bàn trước mặt bạn, cười thần bí. Nhưng không kịp đợi Nhiên Thuân mở miệng đã nói một câu mang đậm mĩa mai.
"Tam thiếu gia Thôi gia thật tình cảm, đứng ra tổ chức triễn lãm tranh cho vợ chưa cưới, cậu nói xem nhà họa sĩ, tranh của Chu Lệ Băng có thể dùng để triển lãm được chưa ."
Trên bàn là tấm vé mời đến dự triển lãm tranh, người mời Thôi Bảo và Chu Lệ Băng.
Nhiên Thuân nhìn tấm vé mời trên bàn, lại nhìn gương mặt đang chờ xem cuộc vui của bạn nhìn mình thấy thật tức cười,cầm lấy tấm vé mời xem xét, trong đôi mắt luôn thờ ơ có chút biến đổi.
Từ Gia Uy nghiêng đầu đánh giá bạn mình đang suy nghĩ điều gì, Chu Lệ Băng, Chu Lệ Băng, cô gái anh từng gặp mấy lần, một người con gái xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, giọng nói dịu dàng ngọt ngào, quả thực đáng để cho cả đám đàn ông yêu thương, nhưng điều đó không đủ để anh lưu tâm đến con gái nhà Chu gia, mà là việc cô từng là người yêu của người bạn không tim không phổi trước mặt anh đây, anh còn nhớ như in lần đầu tiên biết Chu Lệ Băng là bạn gái Nhiên Thuân, lúc đó anh và Nhiên Thuân hẹn nhau ăn cơm, anh đến nơi thì thấy hai người ngồi chờ anh.
Hôm đó anh đã nhìn mãi mà chẳng thấy mặt trời lặn ở hướng Đông, cuối cùng phải chấp nhận sự việc người bạn 25 năm không một mảnh tình đã có bạn gái.
Người có thể rung động được Nhiên Thuân là một người đặc biệt, nhưng anh không ngờ người đặc biệt đó giờ lại là em dâu của bạn mình, anh không hiểu nguyên nhân gì xảy ra, sau lần gặp đầu tiền đó, anh cũng chỉ gặp cô đi cũng Nhiên Thuân thêm 1 lần nữa, chuyện giữa hai người anh không hay biết tất cả, nhưng anh biết Nhiên Thuân không bao giờ phản bội trước, anh vẫn đứng về phía bạn mình, vẫn chờ một ngày biết sự thật.
"Gia Uy, có bao nhiêu người biết tôi là con trai của Thôi Thiên Minh."
Câu hỏi bất ngờ làm Từ Gia Uy bừng tĩnh cảm xúc, anh khó hiểu nhìn bạn, nhưng đúng là việc Nhiên Thuân là con trai của Thôi gia rất ít người biết, năm đó lúc Thôi lão gia đưa Nhiên Thuân về cả nhà mới biết anh là con trai Thôi Thiên Minh, nhưng trong nhà không ai tiết lộ điều gì, trong thành phố này người họ Thôi không thiếu, lúc đó anh ở với Thôi lão gia, được người của Thôi lão đưa đi học, không người ngoài nào ngờ được anh là con ruột Thôi Thiên Minh, sau đó 5 năm sau anh một mình về lại căn nhà cũ của 2 mẹ con anh sống, rồi lại đi du học, chỉ mới trở về gần 2 năm đây, nhưng chuyện này có ý nghĩa gì, Từ Gia Uy nhìn bạn mình thắc mắc.
Nhiên Thuân nhãn nhã nhấp rượu, không thèm liếc bạn mình sau khi đã quăng cho bạn một vấn đề khó hiểu, anh chỉ nghĩ, Từ Gia Uy, cậu thật là ngốc, tôi chỉ là không muốn thấy vẻ mặt hí hửng của cậu mà thôi.
YOU ARE READING
Vợ ngốc | Yeongyu
FanfictionTác giả: A Bối Đây là fic chuyển ver, chưa có sự cho phép của tác giả gốc. Mình nhớ khoảng 2 năm trước có đọc rồi nhưng lại mất, mãi mới tìm được lại để đọc vậy nên mang tới cho mng con hàng Vợ ngốc nma yeongyu ver :=P Cute lớm mng ạ, đọc mà nó sảng...
