Cô Chu ngạc nhiên, nhìn kỹ Tần Trì Trì vài lần, không khỏi hỏi:

"Con không phải học sinh lớp cô đúng không?"

Tần Trì Trì chậm rãi gật đầu, "ừ" một tiếng.

"Không phải ạ."

Cậu bé nói ra hai chữ.

Cô giáo đưa cậu bé đến cũng ngạc nhiên, "à" một tiếng, gãi đầu nói:

"Không phải lớp cô, vậy thì là lớp nào nhỉ?"

Tần Trì Trì buông tay, khẽ thở dài.

Hai cô giáo lúc này đều cảm thấy khó hiểu, và cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Không đúng, các cô giáo ở cổng đều nói không phải lớp mình mà..."

"Cô Chu ơi, đưa nhầm rồi, đưa nhầm rồi!"

Một thầy giáo trẻ tuổi cắt ngang lời họ, chạy từ ngoài cửa vào, vội vàng nói lớn.

*************

Ở cổng trường, tiếng khóc thảm thiết của trẻ con, tiếng nức nở khe khẽ, cùng với tiếng cười đùa ồn ào, tất cả như dội vào tai Thẩm Ý, khiến mọi thứ trước mắt cậu dần tối sầm lại.

Cậu ôm ngực, cảm nhận trái tim đang đập yếu ớt, không khỏi quay người đi, hít sâu một hơi.

Không khí buổi sáng vẫn còn se lạnh, Thẩm Ý ho khan vài tiếng, gò má ửng hồng.

Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, Thẩm Ý mang theo cơ thể suy nhược sau tai nạn xe, có thể cầm cự đến giờ phút này đã là rất khó khăn.

Cậu đang nghĩ có nên đến bệnh viện kiểm tra không, thì ngẩng đầu lên, thấy cô giáo dắt Tần Trì Trì đi ra.

Thẩm Ý đứng thẳng người, nở nụ cười nhợt nhạt:

"Xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi."

Các cô giáo mới là người cảm thấy áy náy, vội vàng xua tay nói: "Đâu có, đâu có, hôm nay là lỗi của chúng tôi!"

Phó hiệu trưởng nhận được điện thoại, cũng vội vàng chạy từ trong trường ra, áy náy nắm tay Thẩm Ý, liên tục xin lỗi.

"Cô giáo đưa đón học sinh cũng mới đến làm chưa lâu, hôm nay lại quên mang sổ điểm danh, nên không nhận ra đây không phải học sinh của trường.

Để tỏ lòng xin lỗi, tiền xe đi lại hôm nay trường chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ."

Phó hiệu trưởng còn tặng Tần Trì Trì một món quà xin lỗi: một bộ tập vẽ và bút màu do trường tự thiết kế.

Dưới ánh mặt trời lấp lánh, Tần Trì Trì xách túi quà tập vẽ, trở về bên cạnh ba mình.

Hai cha con bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng chẳng làm được gì, mệt mỏi trở về nhà.

Hai người đều rất ăn ý, không nhắc lại chuyện đi trung tâm thương mại nữa.

Mỗi người tìm cho mình một chỗ trên ghế sofa, nằm yên tĩnh.

Khi cảm giác khó chịu ở tim đã qua đi, Thẩm Ý ngồi dậy, rót cho mình một tách trà.

"Lần sau con không được tùy tiện lên xe lạ nữa, phải luôn đi theo ba, nếu không người xấu sẽ bắt cóc con đấy."

[ĐM] Cá mặn mỹ nhân tham gia oa tổng trở nên nổi tiếngWhere stories live. Discover now