Bảo Khang vẫn tiếp tục đi học bình thường, nhắc đến tấm gương nghèo vượt khó thì phải gọi tên Bảo Khang, đứng ở cửa sinh và cửa tử nhưng vẫn lạc quan đấy thôi, với Bảo Khang ấy, còn sống là được. Đi ngang kho lạnh thấy mọi người bu đông đen. Chen đầu vào xem thử chuyện gì, nghe mấy bạn nói, người nhà của một bạn sinh viên, đã chi tiền để cách tân cánh cửa kho lạnh, có thể mở cả bên trong lẫn bên ngoài nhằm bảo đảm an toàn cho sinh viên. Bảo Khang load nhẹ.
Người mắc kẹt chẳng phải mình à?
Cậu hiểu rồi, chắc Trần Minh Hiếu lại chi tiền chứ gì, vô bổ thật đó, dù sao thì cậu cũng chẳng dám vào trong thêm lần nào đâu, ám ảnh một lần thôi là quá đủ rồi. Vừa chen ra lại đã bắt gặp Đăng Dương, Dương kéo cậu ra chỗ khác, rồi ôm chầm lấy cậu.
"Em sao lại..."
"Cho em ôm anh một chút thôi", Dương nài nỉ, Bảo Khang đành đứng im.
Dương buông Khang ra rồi mới bắt đầu hỏi thăm, nhìn cậu khỏe khoắn như vậy nó an tâm rồi, Minh Hiếu không lừa nó.
"Mặt em làm sao vậy?"
"Em...em đánh nhau với chồng anh", Đăng Dương có chút xấu hổ, nên trả lời rất ngập ngừng.
"HẢ!? Làm sao mà đánh nhau? Hai người là trẻ con chắc", Bảo Khang hết nói nổi rồi, đang nghe cái dạng thông tin gì vậy chứ.
"Cũng đáng thôi, em nói với chồng anh là em sẽ cướp được anh, sớm thôi, thế là ăn ngay một cú vào má, chồng anh nóng tính thiệt đó anh Khang, haha", Đăng Dương là tiểu tam thế hệ mới, công khai cướp vợ người khác.
"Mày cứ đùa anh, thế biết rồi ha", Bảo Khang có giấu cũng vậy thôi, đánh nhau với chồng cậu rồi cơ mà.
"Ừm, nhưng không sao, em biết anh bị ép gả mà, em không bỏ cuộc đâu, trừ khi anh cũng yêu anh ta", gọi Dương là bộ trưởng bộ lạc quan.
"Làm sao có thể, anh với anh ấy, không có cơ hội đâu haha, nhưng em nói vậy là sao?", Bảo Khang nghĩ Đăng Dương nói đùa.
"Em thích anh, và em nói là em sẽ không từ bỏ đâu, bởi vì em chẳng cảm nhận được mùi tình yêu nào giữa hai người cả, chứng tỏ em vẫn có cơ hội", Đăng Dương không ngần ngại bày tỏ, nó quá tự tin, sau đó bỏ chạy để lại Bảo Khang còn đang suy ngẫm.
Đùa chắc, nhưng mà hiện tại mình đang có chồng mà?
Bảo Khang sau vụ này có lẽ là sẽ bị khùng luôn. Với Khang, Dương là một đứa em rất tốt tính, ngoan ngoãn, dễ thương, biết quan tâm. Con gái theo đuổi Dương cũng nhiều nhưng Dương lại đi chọn anh để thích, có phải là bất thường quá không? Hay là có máu tiểu tam chiếm hữu??? Cố chấp quá đó. Cơ mà đánh người là không đúng, Bảo Khang phải về vợt cho Minh Hiếu một trận.
Bảo Khang về đến nhà là vào hẳn phòng làm việc của Minh Hiếu, chống nạnh nói oang oang.
"Sao anh đánh Đăng Dương"
"Nó méc cậu rồi đấy à, ai bảo khiêu khích tôi", Minh Hiếu điềm tĩnh đẩy gọng kính trả lời.
"Nhưng mà đánh người là không đúng, anh đâu phải kẻ mất bình tĩnh như vậy", Bảo Khang phàn nàn, Minh Hiếu mà cậu biết là một người rất kiên nhẫn.
YOU ARE READING
hieukng • ở hiền gặp phiền
Fanfictionmotip người giàu cưu mang người nghèo thích thì dô không thích thì dô 🐒
