Phần 8- Tập cuối

1.5K 15 2
                                    

MỌI NGƯỜI NHỚ ĐỂ Ý TIÊU ĐỀ ĐỂ TRÁNH ĐỌC LỘN TẬP
[Đại kết cục 大结局] Tác Giả: Nam Phái Tam Thúc – 南派三叔

Người dịch: Thủy Đạm Nguyệt group (Minh Hiên, Tiểu Điệp,Thanh Du, Namichan, Tiểu Phong Hoa, Triêu Nhan, Popochan,Cô Nương Lẳng, Biển Bạc)

Biên tập:Nguồn: thuynguyetvien.wordpressTạo ebook: http://daotieuvu.blogspot.com/[Đại kết cục 大结局] 1Chương 86. 3Chương 87. 5Chương 88. 7Chương 89. 10Chương 90. 12Chương 91. 15Chương 92. 17Chương 93. 19Chương 94. 23Chương 95. 26Chương 96. 28Chương 97. 31Chương 98. 33Chương 99. 36Chương 100. 38Chương 101. 41Chương 102. 43Chương 103. 46Chương 104. 48Chương 105. 51Chương 106. 53Chương 107. 56Chương 108. 58Chương 109. 60Chương 110. 62Chương 111. 64Chương 112. 66Chương 113. 67Chương 114 (HẾT). 70

Chương 86.Trong mấy tháng sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.   Cuộc sống của tôi dần dần trở lại với nhịp điệu cũ. Tôi dùng thân phận của chú Bagiải thích với người dưới quyền rằng mình phải đến nơi khác khảo sát một thời giandài, việc làm ăn của cửa hàng giao lại hết cho thằng cháu quản lý.   Chờ người của Tiểu Hoa từ Trường Sa đến, tôi mới được tháo mặt nạ trong mộtkhách sạn.   Khi nhìn thấy gương mặt của mình một lần nữa, tôi đã xúc động đến bật khóc. Tôikhông ngờ vào giờ phút này mình lại yếu đuối đến thế. Cảm giác khi ấy như thể tôivừa tháo xuống không biết bao nhiêu áp lực phải kiên cường, phải dũng cảm, phảigánh vác, phải quyết liệt, phải đổ máu, phải tàn nhẫn. Thế rồi, tôi trở lại làm Ngô Tà.  Cuối cùng tôi có thể làm một Thiên Chân Vô Tà được phép chùn chân, được phépyếu đuối, được phép cười hì hì, được phép thất thố, được phép ngốc nghếch.  Tôi có thể đáp lại người khác không chút do dự, rằng cái này "Vì sao", rằng cái kia"Không thể nào", thậm chí, có thể chửi thẳng người ta không hề kiêng nể: "Tổ sư, ôngmà không biết thì tôi còn hỏi ai được nữa?"   Tôi đã khóc rất lâu, khóc vì lấy lại được thứ tưởng chừng đã mất hay vì tâm trạngsuy sụp? Chẳng vì lí do gì cả, chỉ là tôi không sao cầm được nước mắt. Tôi ôm lấy côgái kia, cô vỗ vỗ vào lưng tôi, không nói một lời.  Khi buông cô ra, tôi phát hiện vành mắt cô cũng đã ầng ậng nước. Cô nói mìnhchưa bao giờ nhìn thấy ai khóc lóc đau khổ đến thế.   Tối đến, tôi nốc rượu cật lực. Tôi xếp rất nhiều cốc chén lên bàn, mong cô hồn dãquỷ cùng đến chung vui. Tôi ước chi trong số đó có người quen của mình, họ có thểnhìn thấy tôi ngay lúc này, nghĩ vậy trong lòng tôi bỗng cảm thấy vui vẻ.   Thế nhưng, mặt nạ trên mặt dễ tháo, mặt nạ vô hình che giấu lòng người mới khócởi. Vài ngày sau, tôi thường đột ngột nói bằng giọng điệu của chú Ba, hay đôi khi lạiđột nhiên tỉnh giấc giữa cơn mơ, có cảm giác chỉ cần mình lộ thân phận thì bao nhiêucông sức bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển hết, thậm chí khi soi vào trong gương cũngcảm thấy thật xa lạ.Cũng may, thời gian dần trôi, ảo giác này cũng dần nhạt.Bàn Tử nói không sai, tôi chí ít cũng là một người rất giỏi thích ứng với hoàn cảnh,  Nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tôi trở về với cửa hàng nhỏ của mình. Khi VươngMinh nhìn thấy tôi, cậu ta còn tỏ ra bỡ ngỡ, phải rất lâu sau mới nhận ra tôi đã trở về.   Cậu ta trông béo tốt hơn một chút, cũng suy sụp ít nhiều. Tôi liếc nhìn xấp bản dậpđang bày bán trên giá, hình như là vơi đi một chút rồi. Xem ra, dù không còn kinhdoanh thì vẫn luôn có một vài cái đơn hàng ông trời ban cho.Chương 87.   Tôi nằm ngả trên ghế dựa ở buồng trong, nhìn bốn phía căn phòng vừa quen thuộclại vừa lạ lẫm, lại bắt đầu cái cuộc sống mơ mộng giữa ban ngày này.  Nhưng rất nhanh sau đó, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục sống thế này đượcnữa. Phần việc của chú Ba phía bên kia rất nặng nề, tôi cần phải chăm chỉ hơn.  Tối hôm đó, Vương Minh lần đầu tiên xin tôi cho thôi việc. Tôi tăng tiền lương chocậu ta, cậu ta mới đồng ý ở lại.   Ngay cả những người có tấm lòng vững vàng nhất, đơn thuần nhất cũng sẽ dần dầnthay đổi theo thời gian. Đương nhiên, sự thay đổi này là tất yếu, chẳng qua lâu nay tôivẫn ngộ nhận đó thôi.  Thực ra hồi trước tôi đã từng có ý muốn sa thải cậu ta. Nhưng bây giờ, tôi chỉ hyvọng xung quanh mình có thật nhiều người, để tôi có thể cảm nhận được sự tồn tạicủa chính mình, cố gắng không thay đổi bất cứ thứ gì.  Tôi không biết gọi tâm lý này là gì, nhưng trên mạng có rất nhiều người gọi nó là:cậu già rồi.   Dùng thân phận Ngô Tà đi quản lý công việc làm ăn của chú Ba vẫn còn chút khókhăn. Trong một số vấn đề, tôi được chú Hai giúp đỡ. Quản lý mấy chuyện kinhdoanh luôn khó khăn trắc trở, nhưng tôi hoàn toàn không sợ.  Bởi vì, cho dù đã đánh mất tất cả, tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa. Những ai đãđạt đến cảnh giới này, ngược lại càng thêm tỉnh táo và khách quan để nhận địnhnhững vấn đề hệ trọng.  Trong khoảng thời gian này, tôi cũng nhận được một ít tin tức của Tiểu Hoa.Những chuyện này đối với cậu ta không thể coi là quá mức khốn đốn, chỉ là hơi khókhăn một chút thôi.  Thương thế của cậu ta rất nghiêm trọng, sau khi nằm ở bệnh viện Hiệp Hòa mộtthời gian, cậu ta được chuyển sang Mỹ chữa trị, khoảng hai tháng sau mới trở về.Mới về nước được vài ngày, cậu ta gửi cho tôi một phong thư, trong thư có kể sơlược về tình hình của mình hiện giờ..   Đám tang của Hoắc lão thái, cậu ta không tham dự. Chiếu theo chỉ thị của Hoắc lãothái, Tú Tú tiếp quản Hoắc gia. Nhưng thế lực cá nhân của Tú Tú chưa đủ mạnh đểcân bằng được các mâu thuẫn trong gia tộc.Tiểu Hoa phải cắt đứt mọi mối làm ăn với Hoắc gia mới miễn cưỡng khống chếđược cục diện.  Bọn đầu trâu mặt ngựa đó chắc chắn còn bày đủ trò nữa, nhờ phong gia thư chỉ thịcủa Hoắc lão thái mà những trò này chỉ có thể ngấm ngầm tiến hành trong bóng tối.  Những ngày sau đó rất gian nan, nhưng Tiểu Hoa nói, tình hình bây giờ so với hồicậu ta còn bé đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Cậu ta bảo tôi đừng lo lắng nhiều.   Tôi đại diện cho Ngô gia ở Hàng Châu, cũng thể hiện rõ thái độ trước sự việc. Tôibiết, có Tiểu Hoa ở bên, Tú Tú nhất định có thể tiếp tục yên ổn bước trên con đườngnày. Nếu bọn họ cần nhờ tôi chuyện gì, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.  Tuy thời gian tới sẽ có rất nhiều khó khăn trắc trở, nhưng giờ đây chúng tôi cũngchỉ có thể dò dẫm từng bước một mà thôi.Chương 88.   Ba tháng sau khi trở về, tôi cử hành một đám tang nhỏ cho Phan Tử, làm một lễtruy điệu cũng không quá lớn.  Mộ Phan Tử chôn theo ít quần áo và di vật, nằm cách mộ Đại Khuê sáu bài vị. MộĐại Khuê lâu rồi không có ai đến thăm nom, giờ đã trở thành một đống bừa bộn, tôicũng tiện tay quét dọn qua loa một chút.Sau đó, tôi đi xử lý vài việc vặt mà Phan Tử lúc sinh thời chưa kịp làm.  Khi bước vào căn phòng trọ của Phan Tử, tôi thấy trên bàn có một bát mì đã thốium, mọc đầy nấm mốc. Chiếc đũa đặt ngay bên cạnh, trong bát có mấy lát đậu phụ đãmọc cả tầng nấm mốc, hoàn toàn chuyển sang màu đen.   Rõ ràng, trước khi đi Phan Tử đã ở đây ăn dở bát mì này. sau đó vội đi đến mứccòn chưa kịp thu dọn bát đũa, rồi từ đó cũng vĩnh viễn không thể trở về nữa.   Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chắc chắn anh ấy đã đoán biết mình sẽ không về được, chonên mới không thu dọn bất cứ thứ gì.  Tôi ngồi bên bàn, mở hai lon bia, uống hết một lon rồi đổ bát mì đi, rửa bát đũasạch sẽ. Sau đó tôi ra ngoài tìm chủ nhà của Phan Tử, trả toàn bộ số tiền thuê nhà anhấy khất nợ đã lâu.Chủ nhà tò mò hỏi: "Người anh em kia đâu rồi?"Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Về quê (*) cưới vợ rồi."   (*) Nguyên là "hồi lão gia", còn có nghĩa bóng là "về nơi chín suối, về với tổ tiên"aka chết. Bạn Tà chơi chữ ;_;    Tôi cho rằng, đây là cái kết tốt nhất đối với Phan Tử. Anh ấy vốn có cơ hội thoátkhỏi cái vòng tròn luẩn quẩn đó, vậy mà cuối cùng vẫn chọn con đường cũ. Có điềutôi cũng không biết được bản thân anh ấy thích cái kết nào hơn.  Với Phan Tử, không chừng anh ấy thích cái kết như bây giờ hơn. Nhưng đối vớingười ngoài, lựa chọn của anh lại chính là sai lầm.  Bàn Tử vẫn ở lại thôn Ba Nãi. Liên lạc bằng điện thoại rất khó khăn, tôi chỉ có thểgọi cho A Quý, hỏi sơ qua tình hình gần đây của Bàn Tử.  A Quý nói, hiện giờ Bàn Tử sinh hoạt rất điều độ, ban ngày ra đồng cày cấy, sànggạo, buổi tối nấu cơm, ăn xong thì ngẩn người ngắm trăng. Nhiều khi cả ngày ông tacũng chỉ nói được với Bàn Tử có hai ba câu.Tôi hỏi Bàn Tử có cảm xúc gì không? Không lẽ vẫn còn đờ đẫn như trước?   A Quý bảo, chịu, chẳng biết có cảm xúc gì không. Nhưng Bàn Tử làm việc rấtnhanh nhẹn, nói cũng không nhiều, So với trước kia thì hắn ta cũng có điểm tiến bộ,đó là lâu lâu cũng biết xổ ra vài câu dí dỏm.    Tôi bảo A Quý, nếu ở bên đó Bàn Tử thiếu thốn tiền bạc gì thì cứ nói thẳng với tôi,tôi sẽ chuyển tiền cho.   Tôi cảm thấy Bàn Tử rồi sẽ khá lên thôi. Bàn Tử không phải là người dễ chìm đắmtrong đau buồn uất ức, hắn biết Vân Thải cũng không muốn thấy ông chủ béo củamình trở nên kém thú vị hơn xưa.   Bàn Tử sẽ dần dần hồi phục thôi. Tuy chuyện lần này chắc chắn sẽ để lại tronglòng hắn một vết sẹo không bao giờ lành, nhưng Bàn Tử là người tốt, ông trời sẽkhông làm khó hắn lâu đâu.   Sau khi tôi tăng tiền lương cho Vương Minh, thái độ làm việc của cậu ta đã tích cựchơn nhiều. Hơn nữa tôi cũng đã quay về, công việc của chú Ba bên kia có gì sẽ đượcbáo cáo đến tận cửa hàng của tôi. Nhiều người không biết quan hệ của tôi với cậu ta,nghĩ cậu ta là thân tín của tôi nên ngày càng thêm xun xoe nịnh bợ.Cuộc đời cậu ta đã dần dần có giá trị hơn, tinh thần cũng sảng khoái lên rất nhiều.Chương 89.  Thấy thái độ làm việc của cậu ta tốt, tôi bắt đầu dạy cậu ta cách xử lý một số việc,cậu ta lên tay rất nhanh, sau đó quả thực cũng giúp đỡ tôi không ít.   Tuy tôi không trông mong cậu ta có thể trở thành một trợ thủ đắc lực như Phan Tử,nhưng dần dần tôi cũng bắt đầu nghĩ, mình có thể dựa vào cậu ta trong nhiều vấn đềrồi.Lão Hải, vì vấn đề làm ăn và công việc nên tôi cũng có liên lạc với ông ta vài lần.   Công việc của lão Hải phất lên rất mau, nhưng hình như ông ta bị một cơ quan nàođó theo dõi. Ai bảo mấy vụ thuế má vốn đã bất minh, cửa hàng đồ cổ của ông ta lạicòn giao dịch bằng tiền mặt. Vì vậy, về sau ông ta làm việc cẩn thận hơn rất nhiều.   Để tránh liên lụy, bọn tôi đã dùng rất nhiều thủ đoạn lạ lùng. Trong nhiều giaodịch ông ta không hề đứng ra, mà chỉ có tôi trực tiếp liên hệ với bên mua, sau đó đổitiền ra hiện vật hoặc chỉ vàng, giao cho cô con gái của ông ta.   Con gái ông ta vốn đúng là mẫu con gái tôi thích nhất, một tiểu Hoàng Dung xinhxắn hoạt bát. Tuy nhiên, kể từ sau lần gặp mặt kia là chúng tôi chẳng còn mấy dịp tiếpxúc với nhau nữa. Về sau, con bé cũng dần dần trưởng thành, cái cảm giác yêu thíchcủa tôi đối với con bé cũng dần dần nhạt đi.  Có lần tôi ra ngoài giải sầu, có đi ngang qua Anh Hùng Sơn. Lúc đó là cuối tuần,khắp nơi người ta nhộn nhịp đi lại, giữa biết bao nhiêu các cửa hàng, cửa hiệu đủ loạiđủ màu sắc, tìm mãi tôi mới thấy được cửa hàng của lão Hải, thế nhưng, cửa lẫn rèmcửa đều đóng kín mít.   Tôi biết ông ta ở bên trong, nhưng lại nghĩ đến mấy thứ chào hỏi rồi tán chuyệnnày nọ, tự dưng thấy chán quá, tôi liền quay người bỏ đi.   Thời gian cứ thế trôi qua, dần dần, số lần gặp gỡ giữa tôi và ông ta càng ngày càngít đi. Về sau, chẳng biết ông ta làm ăn sinh sống thế nào nữa, không biết vẫn còn ởtrong nước, hay đã chạy ra nước ngoài rồi.  Cầu Đức Khảo sau khi trở về từ Ba Nãi, sống được ba tháng thì hạc giá quy tiên.Các cổ đông của công ti cứu hộ quốc tế đã họp lại, bán đấu giá một ít tài sản thu được.Trong nhóm của Cầu Đức Khảo có vài người có quan hệ cá nhân với tôi, nên khinhiều hạng mục bị hủy bỏ, họ đã lấy đi rất nhiều tài liệu.   Đương nhiên, tất cả những tài liệu bị lấy đi đó đều được gửi về chỗ tôi, nhưngtrong số đó không có mười hai tập tài liệu quan trọng lúc trước. Tuy số tài liệu cótrong tay đã giúp tôi bổ sung nhiều chi tiết còn thiếu về chuyện đã xảy ra trong quákhứ, nhưng để gom được đầy đủ thì không có tiến triển gì.    Tôi có đi uống cà phê với mấy người đó, bọn họ nói cho tôi biết, cấp cao của côngty cứu hộ quốc tế có thể sẽ còn tiếp tục nhiều cuộc tìm kiếm nữa, năng lực tài chínhcủa bọn chúng vẫn còn rất lớn.  Mấy bố già có khả năng ngồi lên cái ghế trống của Cầu Đức Khảo nhờ bọn họ tiệnthể nhắn lại cho tôi, nếu có cơ hội, muốn tiếp tục hợp tác, điều kiện đưa ra sẽ béo bởhơn năm xưa khi chúng hợp tác với Cầu Đức Khảo rất nhiều.  Tôi giơ ngón giữa 凸 thay cho câu trả lời, nhờ bọn họ nhắn nhủ giùm nguyện vọngcủa mình đến chúng.   Nửa năm sau, chị Á kết hôn. Chú rể là một người đàn ông rất kém thu hút, đầu hơihói, tuổi lại tầm trung niên, hình như nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền.   Nhiều người nói hắn ta không phải thực sự yêu chị Á, mà chỉ là yêu tiền tài địa vịcủa chị thôi. Tôi tham gia hôn lễ, biết người này hình như tên là A Bang, mặt mũi đầyvẻ xảo trá quỷ quyệt, nhưng hành động thì rất ân cần, không ngừng mời mọc, kínhrượu, châm thuốc cho mọi người. Mà chị Á, gương mặt vẫn không hề biểu lộ cảmxúc, chỉ chăm chăm nhìn chỗ trống bên cạnh tôi.Chương 90.Đàn ông, không phải được người ta ghi nhớ vì vẻ ngoài thế này thế kia. Anh tađược người khắc ghi trong lòng, bởi vì anh ta vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.   Có người nói, chị Á với người đàn ông này có quen biết. Bởi vì hắn ta là một kẻthường xuyên rượu vào rượu ra, rất nhiều lần như thế, rồi cho đến khi thấy nữ kháchhàng say bí tỉ chẳng biết trời trăng gì nữa thì hắn bắt đầu tiện thể "chăm sóc kháchhàng" một chút, thế mới xảy ra quan hệ.   Sau khi thương thế của Bì Bao khỏi hẳn, cậu ta hoàn toàn hối cải, học hành đi thi,hình như là thi vào chuyên ngành thương mại quốc tế.   Thế nhưng cậu ta cứ bị vướng ở kỳ thi đầu vào mãi, theo như cậu ta kể lại thì trìnhđộ văn hóa của cậu ta cũng chỉ tầm tầm, nhiều đề bài đọc còn chả hiểu, chứ nói gì làmbài. Còn tiếng Anh, hai mươi sáu chữ trong bảng chữ cái cậu ta còn chả thuộc hết.   Cuối cùng, cậu ta trở về với nhóm của mình, nhưng tuyệt đối không đi buôn lớnnhư xưa nữa. Người hợp tác với cậu ta còn bảo, hiện giờ, câu cửa miệng của cậu ta là"Có lắm tiền mà phải bán mạng, chi bằng về nhà bán đậu hũ còn hơn."   Bì Bao thành kẻ có tay nghề xuất sắc nhất trong nhóm, nhưng cũng là kẻ nhát gannhất. Tôi nghĩ, trong tương lai cậu ta sẽ trở thành một người kiệt xuất, hay chí ít cũnggiàu có dư dả.   Nhắc đến Tú Tú, tôi nghĩ, Tú Tú hẳn là thích Tiểu Hoa lắm, dù sao hai người họcũng lớn lên bên nhau, cùng nhau gánh vác rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, cái tình cảm"thích" này, tôi không cho rằng đó là "yêu". Bởi vì, hai người họ đã quá quen thuộc,quá hiểu rõ nhau, đương nhiên là có rất nhiều tình cảm với nhau, nhưng chưa nảysinh thành một thứ tình cảm sâu sắc kia.   Tú Tú không còn liên lạc với tôi nữa, chắc là bị tôi làm tổn thương nhiều lắm. Cólẽ, thảm cảnh sau khi sự việc kết thúc và quyết định của tôi khi ấy đã khiến cô khôngthể đối mặt với tôi được nữa.    Nội tâm của tôi bây giờ đã được trui rèn đủ chai sạn rồi, sự trốn tránh của cô vớitôi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.Người cuối cùng tôi muốn nhắc đến, là Muộn Du Bình.  Nhiều người bảo, người khiến tôi lo lắng nhiều nhất chính là hắn, vì hình như hắnkhông thuộc về thế giới này. Hắn là người chỉ hướng đến mục đích của mình, chỉ mộtmực tiến thẳng về phía trước.  Dù khi bước trên con đường ấy, phải chịu biết bao đau đớn, cào da rách thịt, hắnnhất định vẫn sẽ bước về phía trước, mặc kệ bao nhiêu chông gai. Dù thân thể da thịtbị đâm chém, bị cắt gọt, có lẽ, hắn vẫn tồn tại, cho đến khi nào đạt được mục đíchmới thôi.  Thực ra hai người bọn tôi, hai thế hệ khác nhau, chuyện của thế hệ trước tôi cũngbiết đại khái sơ sơ. Chỉ có mình hắn, mục đích của hắn là gì, tôi hoàn toàn không biết.   Mục đích của mọi người, tôi đều có thể đoán ra được. Thế nhưng, chỉ có Muộn DuBình, hắn giống như một con rối bị động vậy, trong tất cả mọi chuyện, hình như hắnđều làm vì người khác.Chương 91.   Thế nhưng, nếu nhìn lại tất cả những chuyện tôi với Muộn Du Bình đã cùng nhautrải qua, tôi lại thấy hắn là một người biết xác định mục đích rất rõ ràng. Mỗi lần hắnđến đâu, đều vì mục đích riêng của mình.  Xét qua nghề nghiệp của hắn, skill mất tích thần thánh, và cái trạng thái ngẩn ngơnhư bị mộng du (bị bệnh thần kinh cấp 9) trên suốt quãng đường đi, chắc chắn nhữngthứ hắn biết nhiều hơn chúng tôi rất nhiều.   Đã rất nhiều lần tôi nghĩ, có lẽ, trong lòng hắn, mục đích của chúng tôi đều nhảmnhí nực cười, mà chỉ có mục đích của hắn mới là quan trọng.  Lúc ấy, hắn đã cự tuyệt mọi lời đề nghị cùng nhau tiếp tục hành trình của mọingười đến lần thứ hai, sau đó, lựa chọn một mình lên đường không chút do dự.   "Mọi người đã đi cùng tôi nhiều lắm rồi, con đường tiếp theo chính là đường cùng,các người không ai chịu nổi đâu. Xin đừng tiếp tục đi theo tôi nữa."  Đ** m*, cái thể loại chó má gì đây, cả bọn bị cuốn vào một âm mưu lớn đến thế,vất vả lắm mới hiểu rõ được tình hình, ấy thế mà hóa ra trong lòng Muộn Du Bình cănbản không hề quan tâm đến mấy vấn đề đó. Điều hắn quan tâm nhất lại là những thứmà tôi không hề biết tí gì.   Phải chăng lúc ấy tôi nên ôm chân hắn gào khóc "Ới anh ơi đừng bỏ chúng em lại"chăng? Đương nhiên, lúc ấy xét cả tình hình lẫn tâm trạng, chẳng ai còn hơi sức màlàm vậy, cho nên chúng tôi đành phải để hắn đi.   Bây giờ, âm mưu sắp đặt suốt bao lâu ấy hình như đã kết thúc rồi, những bí ẩnxung quanh tôi đã tiêu tan thành mây khói. Thế nhưng, những bí ẩn xung quanh hắnvẫn chẳng có dấu hiệu gì là sắp giải mã được.  Mà, kể từ ngày tôi và hắn chia tay nhau, tôi không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gìcủa hắn nữa.   Số trời đã định, hắn thẳng đường về phương Bắc, cứ như là đi đến cuối đường thìthôi. Nhìn cái vẻ mặt ngàn năm không đổi của hắn lúc bỏ đi là biết, thảm trạng củabọn tôi lúc đó đối với hắn chẳng là cái thá gì.   Tôi còn nhớ rõ câu nói kia của Bàn Tử: Nếu một người thân của anh qua đời mànhững người khác đều khỏe mạnh, thì lúc đó, cái chết của người thân ấy, đối với anhsẽ là một cú sốc rất lớn.   Nhưng nếu như những người thân thiết của anh, cứ mỗi năm lại lần lượt từng ngườitừng người qua đời, dần dần, anh sẽ trở nên chai sạn. Mà ánh mắt của Tiểu Ca lúc bỏđi, có lẽ chính là loại thứ hai.  Một thời gian dài dằng dặc trôi qua, nhìn những người bên cạnh mình lần lượtngười này lại đến người kia ra đi, anh sẽ phát hiện ra, không một ai có thể ở bên anhmãi. Bấy giờ, anh sẽ có một cái nhìn hoàn toàn khác đối với cái chết.Hơn cả chai sạn, chính là sự thản nhiên. Thản nhiên với cái chết.  Thời gian chậm chạp trôi, tôi vẫn cứ chờ một lá thư nói rằng bí mật đã được côngbố. Thế nhưng, chờ mãi chờ mãi vẫn không có bất cứ thứ gì được gửi đến cho tôi.    Lúc đầu, mỗi ngày tôi kiểm tra hòm thư hai lần, sau đổi thành mỗi ngày một lần,rồi lại thành ba ngày một lần, cuối cùng một tuần một lần, nhưng vẫn chẳng có tin tứcgì.  Tôi bắt đầu nghĩ, sẽ chẳng có thư từ bưu kiện gì gửi cho tôi nữa đâu. Tôi lại bị lừagạt một lần nữa, mà tất cả mọi thứ, có lẽ nên chấm dứt như thế này thôi.  Tôi không đau lòng, cũng không luyến tiếc. Về sau, thậm chí, tôi còn mong bưukiện đừng gửi tới.  Mỗi tuần lại mở hòm thư, sau đó lẳng lặng đóng hòm lại, đi ngắm cảnh Tây Hồ,chửi mắng đám người làm. Mỗi ngày trôi qua như thế là đủ.Chương 92.  Trên thực tế, gói bưu kiện kia đã sớm được chuyển đến, nhưng lúc đó tôi không hềbiết rằng có một người trông giống hệt tôi đã tới lĩnh gói bưu kiện đó đi mất rồi.Chuyện này mãi về sau tôi mới phát hiện ra.  Một năm sau, vào ngày lập thu, tôi cưỡi xe đạp dạo một vòng Tây Hồ để rèn luyệnsức khỏe, sau đó trở lại cửa hàng. Vừa bước qua ngưỡng cửa tôi liền thấy sắc mặtVương Minh có vẻ kỳ lạ khác thường. Trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, Vương Minh đã trở thành một thằng nhỏđặc biệt biết giữ bình tĩnh. Biểu hiện của ngày hôm nay chứng tỏ Vương Minh đãđụng phải chuyện gì đó khiến cậu ta phải bó tay rồi.  Tôi hỏi cậu ta có chuyện gì vậy, cậu ta liền chỉ chỉ sang bên cạnh, tôi mới thấy cóngười đã đứng trong một góc cửa hàng từ lúc nào rồi. Hắn đang lướt mắt qua một ítbản dập chúng tôi chưa bán được.  Người này có thân hình tương đối quen thuộc, nhưng ngay lúc đó tôi lại khôngnhận ra. Hắn mặc một bộ đồ thể thao đen tuyền, bên cạnh dựng một chiếc ba lô totướng.   "Tiểu Ca." Hắn vừa quay đầu lại tôi đã nhận ra ngay, "Anh... Sao lại.... Sao đãquay về rồi?"  Hắn thản nhiên nhìn tôi hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Đã đến lúc rồi, tôi tới đây đểtạm biệt cậu."   Tôi đưa Muộn Du Bình ra quán Lâu Ngoại tìm một bàn kê gần cửa sổ. Sắc trời thậtu ám, mây đen trĩu nặng bao phủ bầu không, có lẽ chẳng mấy chốc trời sẽ mưa.   Muộn Du Bình trước sau vẫn giữ nguyên vẻ trầm lặng, cũng may từ lâu tôi đã quenvới thái độ hờ hững này của hắn nên tự động gọi món, nhìn sang thì thấy hắn vẫn lặnglẽ dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ.   Tôi hiểu rất rõ, nếu mình không mở miệng nói chuyện thì tình hình này sẽ cứ tiếpdiễn cho đến khi hắn rời đi. Hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện trước đểphá tan bầu không khí tẻ nhạt này đâu.Ngồi năm sáu phút đồng hồ để gió Tây Hồ lùa cho lạnh ngắt, khi món ăn đầu tiênđược dọn lên, tôi châm điếu thuốc lá rồi hỏi: "Chuyện của anh đã xong rồi hả?"  "Ừ." Hắn khẽ gật đầu. Tôi nhận ra trong ánh mắt hắn thực sự đã không còn thấy vẻcố chấp trước kia nữa, mà thay vào đó là cảm giác hờ hững càng lúc càng khắc sâu.  Không giống như khi hắn mất đi ký ức, loại hờ hững sâu sắc này toát ra từ một tâmhồn bình yên đến cực điểm.   "Mọi chuyện đã xong cả rồi sao?" Tôi hỏi hắn. Hắn quay đầu lại nhìn tôi: "Ừ, kếtthúc cả rồi."   "Vậy chuyện sau này anh tính sao? Có tính đi đâu không? Nếu không thì hay làanh ở lại Hàng Châu nhé?" Tôi hỏi, thầm tính toán trong lòng số tài sản mình có.  Gần đây giá nhà đất Hàng Châu tăng chóng mặt, cái tên nghèo kiết xác này nếumuốn mua nhà ở Hàng Châu thì kiểu gì chẳng phải hỏi vay tiền tôi!  Tiền của hắn cũng chẳng biết là tiêu vào chỗ nào hết rồi, xưa nay tôi chưa từngthấy trong túi quần hắn có tờ tiền nào lớn. má, lục túi chồng kìa =")))) Số tiền tôi cócăn bản cũng không đủ. Nếu hắn muốn tìm tôi vay tiền mua nhà, chắc tôi sẽ khuyênhắn thuê phòng ở tạm một thời gian rồi tính sau.Chương 93."Tôi sẽ trở lại nơi mình cần phải đến." Hắn nói.   "Một mình anh thì đi đâu chứ? Có xa không?" Tôi hỏi hắn. Hắn nhấc đũa lên, lặnglẽ gắp một nhúm đồ ăn, khẽ gật đầu.  "Vậy anh đến là để..." Tôi rất ít khi nói chuyện đứng đắn với hắn như thế này nêncảm thấy khá là gượng gạo, đành phải đưa đẩy câu được câu chăng theo hắn.  "Tôi đến để từ biệt cậu." Hắn nói, "Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi mới chợtnhận ra cậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này."    Vâng vậy là 1 trong những câu tỏ tình sến súa bậc nhất của Bình nhà ta đã lênsàn... một thằng mặt than như anh mà cũng tuôn ra được cái câu đậm chất rồ măngtích này làm em xúc động chết mất thôi *ôm tym*   "Không sao đâu, sau này anh có thể gọi điện thoại hoặc là viết thư cho tôi mà. Anhkhông biết đánh máy, nhưng viết chữ chắc phải biết chứ?" Tôi nói, "Xã hội hiện đạirồi, khoảng cách xa xôi cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn."   *Fangirl's version: "Không sao đâu anh, sau này nếu quằn cmn quại nhớ em anhcó thể gọi điện hoặc viết thư mà. Anh không biết đánh máy nhưng viết chữ thì thừasức phải hông." Tôi đổi giọng dịu dàng: "Chỉ cần trong lòng ta có nhao thì khôngkhoảng cách nào chia cắt được hai đứa mềnh."Hắn không hề phản ứng, vẫn cắm cúi ăn.   Động tác của Muộn Du Bình rất nhẹ, gần như không hề dùng sức. Thật ra đây làdo lực cổ tay hắn cực mạnh, thêm vào đó là khả năng khống chế động tác chuẩn xáccực kỳ.   Trước đây, những lúc tôi ăn cơm cùng với hắn ăn cơm luôn có nhiều người vây kínxung quanh nên tôi cũng không quá chú ý đến hắn, hiện giờ nhìn kĩ mới thấy thật làmột chuyện hay ho.  Bầu không khí lại rơi vào thinh lặng khiến tôi bắt đầu nhớ nhung Bàn Tử da diết.Hóa ra từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy tẻ nhạt là do Bàn Tử đã lặng lẽ bỏ rất nhiềucông lao để tạo dựng bầu không khí. Đến hôm nay chỉ còn lại hai người, tôi thậtchẳng biết phải làm sao nữa.  "Nói xem, anh định đi đâu? Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy,nhất định sẽ là bạn tốt cả đời, thường xuyên giữ liên lạc là được rồi."    Tôi nói tiếp, "Anh cần gì cũng đừng ngại mở miệng nói với tôi. Tôi tuy khôngđược tính là sung túc, nhưng những nhu cầu cơ bản tôi vẫn có thể lo giùm anh." <— íhí hí, nhu cầu cơ bản ý :">"Tôi phải đến núi Trường Bạch." Hắn đã chịu nói ra.   "À, chỗ đó lạnh lắm đấy." Tôi đáp, "Ở Giang Nam vẫn hơn, bốn mùa phân rõ rệt,khí hậu lại ẩm ướt, là một nơi an dưỡng rất tốt." <— sặc mùi dụ dỗ =")))))"Tôi chỉ có thể đến đó." Nói rồi, hắn liền buông đũa.  Sau khi hắn nói ra câu đó, chúng tôi cũng không đả động gì đến những chuyệntương tự nữa. Trong bầu không khí tĩnh lặng, cả hai cứ thế lặng lẽ ăn tới cuối bữa, tôicũng không còn khó xử nữa.Cuối cùng hắn buông đũa, nhìn tôi mãi mới bật ra được một câu: "Tạm biệt."  Nói rồi hắn đứng dậy xốc ba lô lên vai, đi xuống dưới lầu. Tôi hơi ngạc nhiên, bèngọi với theo: "Chúng ta còn chưa ăn xong mà."   Nhưng hắn đã xuống lầu mất rồi. Tôi rầu rĩ rít vài hơi thuốc, đứng tựa vào cửa sổnhìn xuống thì thấy hắn đã men theo đường Cô Sơn đi được khá xa.   Tôi lại ngồi xuống, trong lòng tự hỏi chuyện quái quỷ gì đây, bộ hắn không có tiềntrả nên xấu hổ chắc? Trước kia còn hay kẹt tiền hơn mà có bao giờ thấy hắn khách khínhư vậy đâu? Tiểu Ca anh thật mất mặt *nguýt*  Ngẫm nghĩ một chút những lời hắn nói ban nãy, tôi cảm giác có gì đó là lạ, hìnhnhư trong đó ẩn chứa một thứ cảm xúc đặc biệt khó hiểu.  "Tôi đến để từ biệt cậu." "Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi mới chợt nhận racậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này."   Nghĩ đến đây tôi đứng bật dậy khỏi ghế, nhớ tới một biệt hiệu khác của hắn —chuyên gia mất tích.   Trước kia, những lúc muốn rời xa chúng tôi, hắn chưa từng hé răng một lời. Khichia tay chúng tôi ở Ba Nãi tôi cũng chẳng thấy hắn nói câu nào.   Chuyện đến chào từ biệt này hình như rất khó tin với cái tên chuyên gia mất tíchkia. Hơn nữa, lần này để tìm tôi nói lời từ biệt hắn còn có lòng lặn lội từ một nơi xaxôi ngàn dặm đến tận đây.Chương 94.Lần từ biệt này chắc chắn không hề giống với những lần hắn bỏ đi trước đó.  Một dự cảm bất an nổi lên ngày càng rõ rệt khiến tôi thấy lòng mình nóng như lửađốt. Hắn muốn rời bỏ thành phố này? Rời bỏ người bạn là tôi này? Không phải! Vậychẳng lẽ, thứ mà hắn muốn rời bỏ, lại là cả thế giới này?    "Núi Trường Bạch?" Tôi rút hết số tiền mặt mang trong người, bảo tiếp tân mangtiền thừa sang trả cho Tây Linh ấn xã nằm cách vách, sau đó vơ lấy đống quần áo vứttrên ghế mà vội vã đuổi theo.   Tôi chạy một mạch đến tận đường Bắc Sơn, gấp đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồhôi, nhưng vẫn không đuổi kịp hắn. Trên đường Bắc Sơn chỉ có vô số taxi trống lượnlờ qua lại như thoi đưa.  Tôi lại quay về cửa hàng của mình, gói ghém sơ sơ ít hành lý, vừa đeo lên vai vừadặn Vương Minh: "Anh muốn ra ngoài một thời gian."   Vương Minh tái mặt, bỗng kéo tay tôi lại. Tôi hỏi cậu ta làm cái gì thế, cậu ta mớinói: "Ông chủ, chuyện thế này cũng đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Tự dưng có một ngườiđến cửa hàng, sau đó y như rằng anh lại vội vội vàng vàng cuốn gói đi ngay, mà lầnnào cũng đi mất hút luôn. Anh giải thích chút đi xem nào."   Tôi nghĩ bụng đây không rảnh mà giải thích, bèn đáp qua loa: "Nếu có ai đến tìmanh thì chú cứ bảo anh đi nghỉ mát rồi, việc làm ăn giao cho chú quản hết đấy. Nếu cóphi vụ mua bán nào lớn mà chú không chắc chắn thì đừng tiến hành, cứ chờ anh vềrồi tính sau.""Anh sẽ quay về thật chứ?" Vương Minh hỏi.Tôi hỏi ngược lại: "Sao lại hỏi câu đó?"   Cậu ta nói: "Chẳng phải anh đã nói sẽ không bao giờ đi lung tung nữa sao? Emxem tivi thấy cao nhân nào đã thoái ẩn giang hồ mà còn bị người ta gọi ra cũng đềuchết ráo cả, anh nhất định phải thật cẩn thận nha."Tôi vỗ vai cậu ta, bụng bảo dạ khi về phải cho mi biết tay cái tội mồm miệng báláp xui xẻo mới được. Rồi tôi cũng không thèm để ý nữa, quay người chạy như bay rangoài.   Muộn Du Bình không có chứng minh thư nên không thể mua vé máy bay, chắcchắn sẽ phải đi xe khách hoặc xe lửa. Nhưng xe lửa có chuyến cố định, khi ngồi trêntaxi tôi thử lấy di động tra cứu giờ khởi hành của những chuyến đi trong ngày, nhanhchóng nhận ra hắn không thể đi xe lửa được.   Xe lửa khởi hành đi Cát Lâm phải đến khuya mới có chuyến, xem ra hắn đã đi xekhách đường dài.  Nghĩ vậy, tôi liền bảo taxi chở mình đến bến xe khách. Như thế dù không tìm thấyhắn ở bến xe thì vẫn còn thời gian đến ga xe lửa, chứ không lẽ hắn lại cuốc bộ?Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy kế hoạch của mình đã tương đối ổn thỏa.   Cứ thế đi thẳng một mạch đến bến xe, chẳng biết đây là cái mùa đắt khách chết toinào mà người đông như kiến cỏ. Tôi chen giữa đám người, không ngừng tìm kiếm, đãnhiều lần có cảm giác hình như mình thấy rồi, đến khi chen lại gần mới biết chỉ lànhầm nhọt.  Sau đó tôi chạy đến cửa đón khách, tiếp tục tìm kiếm khắp xung quanh nhưng vẫnchẳng thấy người đâu.   Đầu tôi nhễ nhại mồ hôi, nghĩ bụng chẳng lẽ tài xế taxi phóng quá nhanh nên tôiđã vượt qua hắn mà đến đích trước? Hay là Tiểu Ca thực sự không có tiền nên khônglên xe mà cứ tà tà cuốc bộ? Nếu như thế, giờ này hắn giỏi lắm cũng chỉ đi đến giao lộDuyên An là cùng.    Lại chen chúc thêm vài bận nữa, tôi dần cảm thấy không thể tìm được hắn bằngcách này, bèn đi tra thời gian khởi hành của xe khách. Đến lúc này tôi mới phát hiệnra không có xe đi Cát Lâm, có lẽ là vì tuyến đường này quá xa.   Lòng tôi phút chốc dịu đi, vừa định nói xem ra hắn chỉ có một con đường là đi xelửa. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy hắn đang ngồi trong một cỗ xe đỗngoài bãi. Xe đã nổ máy, sau đó nghênh ngang lái qua bên ngoài cửa sổ phòng chờ.——————————————–Chương 95.   Tôi ơ một tiếng, nghĩ bụng cái quái gì vậy, rõ ràng không có xe đi Cát Lâm mà.Tôi lập tức đến hỏi nhân viên trực ca, anh ta nói đó là xe đi Bắc Kinh.   Tổ sư nó, tôi chửi thầm chuyện quái quỷ gì đây, thôi thì xe gì cũng rứa, chỉ cầncùng đi về một hướng là được, trước hết cứ lên xe rồi tính sau. Đây là logic riêng của Muộn Du Bình, chỉ có bản thân hắn mới hiểu rõ mọi hànhđộng của mình, chẳng liên quan tí nào đến lý trí cả.   Tôi vội vàng chạy đến cửa ra, nhưng cửa ra của bến xe cách phòng chờ một quãngrất xa, khi tôi đến nơi thì khói xe cũng chẳng kịp ngửi. Tôi thở hổn hển, tự nhắc mìnhphải thật tỉnh táo.   Tôi không tin mình lại thua một kẻ có kĩ năng sống thương tật đến cấp 9 ngaytrong địa bàn thành thị này. (=]]) Tôi lại vẫy xe quay về cửa hàng, thấy Vương Minh đang hớn hở chơi dò mìn. Khibước vào, tôi suýt nữa đã dọa cho cậu ta té nhào khỏi ghế."Ông chủ, lần này sao anh quay về nhanh thế."   "Bớt nói nhảm đi." Tôi đạp cậu ta ra lấy chỗ, lên mạng đặt vé máy bay, sau đónhanh chóng tra cứu mọi lộ trình, thời gian địa điểm xe khách cập bến, những conđường hắn có thể sẽ đi tiếp. Sau khi ghi chép tất tật mọi thứ, tôi chạy như điên ra sânbay.  Bay đến Bắc Kinh rồi, tôi xem đồng hồ, thấy mình đã đến sớm hơn xe khách ítnhất năm tiếng. Ở cửa ra của bến xe, tôi mua mấy quả trứng luộc nước trà ăn lót dạ,chờ Muộn Du Bình đến.Trong lúc đó, tôi không ngừng suy nghĩ phải làm sao mới khuyên bảo được hắn.   Đánh nhau xem chừng không lại, đuổi theo cũng không kịp. Nếu hắn tâm đãquyết, ý đã định, tôi thực sự cũng không biết phải làm gì hơn, chẳng qua chỉ phí lờivô ích.  Hay là mình thừa dịp hắn sơ ý, đánh lén từ sau lưng? Tôi nhìn quanh quất kiếmđược một tấm ván, ước lượng sơ sơ, rồi nhìn sang gã bán trứng ở gần đó có vóc dángxấp xỉ Muộn Du Bình, khua tay múa chân vài cái.    Tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh Muộn Du Bình xoay người đá tôi một phát dínhbẹt vào góc tường. Hắn cực kì cảnh giác mà, tôi ảo não nhận ra rằng nếu đánh lén hắnthì xác suất thành công cực thấp. Hơn nữa giả dụ thành công, một đòn đập hắn chếttươi, ông đây dễ chừng phải ngồi tù hoặc là dựa cột.  Mà xuống dưới đó lỡ đâu còn gặp lại hắn thì cũng không biết ăn nói làm sao chophải.Chuốc thuốc?   Nhưng tôi cũng không rõ thuốc ngủ thời hiện đại có tác dụng gì với thể chất củahắn hay không. Nếu có, thì trước hết tôi phải dụ hắn vào nhà nghỉ (*), kiếm cớ là tôicó chuyện quan trọng muốn bàn bạc, mong hắn ra tay giúp đỡ. Sau đó bỏ thuốc ngủvào đồ uống của hắn, đợi hắn lăn ra đo ván thì trói chặt lại, nhờ Tiểu Hoa chuẩn bị xe,tống thẳng về Hàng Châu.  (*) Nguyên văn chỉ là kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi, nhưng mềnh thấy để thế khôngchất nên tự ý sửa lại =)))))) *né dép*   Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh tượng Muộn Du Bình nghe tôi nói muốn tìm hắn bànchuyện thì hoàn toàn dửng dưng quay đầu bước đi. Tất nhiên tôi sẽ níu kéo hắn lại,sau đó hắn xoay người đá tôi một cú dính vô góc tường.  Đầu tôi đau muốn nứt, nghĩ ra đủ mọi cách cũng chẳng ăn thua gì. Cho dù có gôcổ hắn tống thẳng về Hàng Châu thì cũng không sao giữ hắn lại được, trừ khi nhốt vàolồng sắt, chứ không hắn nói đi là sẽ đi liền.   Nếu tôi tống hắn vào bệnh viện tâm thần, may ra có thể sẽ giữ chân được hắn.Nhưng bản lĩnh của hắn quá mức siêu phàm, tôi cảm thấy chẳng nơi nào có thể tróichân nổi, không chừng tống hắn vào đấy còn liên lụy đến bác sĩ và y tá của bệnh viện.Chương 96.  Càng nghĩ càng ngán ngẩm, tôi nhận ra phương án nào cũng bất khả thi, có lẽ tôisẽ không thể thay đổi chủ ý của hắn được.   Nhưng gì thì gì, tôi vẫn muốn thử sức một lần. Tôi còn nghĩ, phải chăng Muộn DuBình chỉ muốn đến định cư trong một thôn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch, ngàyngày ngắm đỉnh núi tuyết, hút tẩu thuốc cũ, chuẩn bị an hưởng tuổi già ở đó?   Không sao cả, cho dù là thế, cùng lắm tôi chỉ biến thành kẻ ngáng chân đáng ghétthôi, chẳng có gì đáng kể.  Khi tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, chợt thấy gã bán trứng luộc nước trà đang nhìnchằm chằm cục gạch trong tay mình, hấp ta hấp tấp dọn quán rời đi. bớ người ta có kẻmuốn mưu sát chồng =))))))))   Có lẽ vừa rồi khi suy tính các phương án, tôi đã làm chuyện gì quái đản chăng? Tôivội vàng vứt cục gạch đi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: đây là lần cuối cùng mìnhtìm cách khuyên nhủ hắn, nếu không khuyên nổi thì thôi, mình cũng chẳng cưỡng cầulàm gì nữa.  Có điều Muộn Du Bình vĩnh viễn không để cho tôi toại nguyện. Tôi cứ thế đợi ởbến xe ròng rã suốt nhiều giờ, đợi đến rạng sáng khi xe kia vào bến mới phát hiện raMuộn Du Bình không ở trong xe.    Tôi nhìn từng người từng người một xuống xe rồi tản đi, cứ dõi theo bóng lưng họmột hồi lâu như thế, cuối cùng mới dám khẳng định Muộn Du Bình thực sự không ởtrên xe. Tôi lập tức leo lên, túm cổ lái xe, hỏi Muộn Du Bình đi đâu mất rồi.  Lăn qua lộn lại hồi lâu lái xe mới hiểu tôi muốn hỏi gì, hắn nói Muộn Du Bình đãxuống một trạm thu phí dọc đường rồi. Tôi lắc lắc lái xe liên tục, hỏi: "Anh khẳngđịnh anh ta xuống xe chứ không phải là đi vệ sinh bị kẹt mãi chưa ra?" Người lái xeđáp, chính miệng Muộn Du Bình nói thế nên tuyệt đối không thể nhầm đâu.   Tôi hỏi vị trí trạm thu phí kia rồi tìm một quán net gần đó, cẩn thận tra cứu bản đồ.Tôi phát hiện ra từ trạm thu phí kia đi xuống không xa lắm là một thị trấn nhỏ, ở đócó thể bắt xe đi tới Nhị Đạo Bạch Hà (*).(*) Nhị Đạo Bạch Hà: Tên một địa khu nằm dưới chân núi Trường Bạch.    Tôi gọi cho Tiểu Hoa, bảo hắn chuẩn bị ngay cho tôi một chiếc xe, toàn bộ phí tổntôi chịu hết, mau mau phóng tới Nhị Đạo Bạch Hà. Trong lòng tôi cũng phải âm thầmcảm thán, xem ra mình đã quá coi thường gã Tiểu Ca kinh nghiệm sống thương tậtđến cấp 9 này rồi.   Hiển nhiên là với những nơi đã đi qua, hắn rất giỏi ghi nhớ đường tắt, cho dù làtrong cổ mộ hay trong xã hội hiện đại cũng không hề thay đổi.   Tạm thời không nhắc tới những câu chuyện phiếm trên đường đi, rạng sáng hômsau tôi đã tới Nhị Đạo Bạch Hà.   Vừa xuống xe, tôi lập tức hỏi thăm dân bản xứ điểm trả khách trái phép của cái xedù kia. Khi tìm đến nơi, vừa hay tôi nhìn thấy Muộn Du Bình lưng đeo hành lý đangcắm cúi hướng về một phương trời xa.   Tôi vội vàng gọi tên hắn. Hắn quay đầu lại, thấy tôi, hắn mơ hồ tỏ ra kinh ngạcnhưng cũng không hỏi tại sao tôi bám theo đến tận đây mà chỉ lẳng lặng quay ngườitiến thẳng về phía trước.Ngay tức khắc, tôi cũng lảo đảo đuổi theo.Chương 97.  Vào tiết thu, Nhị Đạo Bạch Hà lạnh đến tê người, cũng may Tiểu Hoa đã chuẩn bịquần áo cho tôi rất chu đáo.  Tôi khoác thêm áo choàng rồi bám sát bên cạnh hắn, cùng tiến lên phía trước. Tôihỏi: "Không phải anh muốn đến đây tự sát đấy chứ?"  Hắn liếc nhìn tôi, lắc đầu, rồi tiếp tục cất bước. Tôi lại hỏi: "Hay anh muốn sinhsống lâu dài ở đây? Sao lại chọn cái chỗ rét mướt này mà ở chứ?"    Hắn nhìn thẳng về phía trước, hồi lâu mới đáp: "Không phải ở đây, tôi muốn lêntrên đó."   Tôi ngước nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy nơi chân trời đứng sừng sững một dãynúi tuyết. Trong khoảnh khắc ấy tôi không thể không ngừng bước, ngây người trong giây látmới hoàn hồn mà đuổi theo: "Anh muốn lên núi?"   Hắn không đáp lời, cứ cắm cúi bước về phía trước, hướng thẳng lên đỉnh núi phủtrắng tuyết.  Trên đường đi Muộn Du Bình không thèm hé răng nửa lời, lại càng không địnhdừng lại. Bất kể tôi có đuổi kịp hay không, hắn vẫn cứ tiến thẳng về phía trước.  Trên đường đi tôi cứ dồn dập truy hỏi nhưng không hề có kết quả. Sau vô số lầnbốc hỏa, tôi nghĩ bụng được thôi, anh đã muốn chết đến thế thì cứ đi mà chết.   Theo phán đoán của tôi, Muộn Du Bình nhất định muốn tìm đến cái chết, bởi lẽ tôikhông thấy hắn mang theo bất cứ thứ đồ ăn nào. Hắn đi thẳng một mạch mà trênngười chỉ đeo có một cái ba lô.   Theo kinh nghiệm lần leo núi trước, trang bị sơ sài như thế còn chưa trụ nổi bangày đã chết đói chứ đừng nói đến chuyện trở về.  Tôi càng đi càng cảm thấy chuyến này gay go to, chưa gì đã thấy có mấy cái xe dùđang lén chở người lên núi. Trên đường đi tôi đành phải tìm một cửa hàng mua vàimón đồ, ra sức nhồi nhét vào túi hành lý mang theo.    Cũng may những món đồ khô kia không chiếm chỗ cho lắm, giờ trong hành lý củatôi đã chất đủ loại túi nhựa.   Sau đó hai người chúng tôi bắt đầu đặt chân lên sườn dốc, một mạch hướng thẳnglên triền núi cao.    Đến đây, Muộn Du Bình mới quay sang nói với tôi: "Cậu không thể tiếp tục đi theotôi nữa."    "Nếu tôi bảo anh đừng đi thì anh có chịu ở lại không?" Tôi hỏi. Hắn lắc đầu làmtôi điên tiết: "Mẹ kiếp, thế nên anh bảo tôi ở lại thì cũng đừng mong tôi ngoan ngoãnnghe theo. Tóm lại anh đừng nhiều lời nữa, tôi muốn theo anh có thế thôi." (đấy, ngỏlời cầu hôn rồi đấy :v)Hắn liếc tôi một cái rồi lại quay mặt đi, lặng thinh không nói.   Trên đường đi chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, mãi cho đến khi gặp mộtkhách sạn du lịch trong núi. Lúc ấy nhiệt độ đã xuống khá thấp, hắn đi thẳng vàokhách sạn thuê phòng.  Tôi chẳng thèm nhìn trước ngó sau, cứ lẽo đẽo bám theo, lúc này trong lòng tôi đãsẵn sàng cho một ván cược lớn.Chương 98.   Muộn Du Bình vẫn im như tượng đá, đợi đến khi đặt lưng xuống giường tôi mớibắt đầu cảm thấy hối hận. (khỏi cần nghi ngờ, nghe câu này là biết hai chẻ thuê chungphòng ngủ chung giường rồi =)))   Xem tình hình hiện giờ của hai người chúng tôi mới thấy những hành trang MuộnDu Bình chuẩn bị trước đây đều rất phù hợp cho việc leo núi, mà hành trang của tôilại quá sơ sài, cứ đà này kiểu gì cũng chết chắc.   Chỉ e hai chúng tôi còn chưa đi được nửa đường đến đích thì tôi đã chết cóng mấtrồi. Chắc chắn Muộn Du Bình hiểu rất rõ điều ấy nên mới không hề ngăn cản tôi, bởivì ngay khi vượt qua ranh giới vùng đất tuyết tôi sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn,hoặc là bỏ mạng, hoặc là bỏ cuộc. Lần này dù tôi lấy tính mạng mình ra uy hiếp hắn,có lẽ cũng vô ích.   Muộn Du Bình có lần đã nói, hắn chỉ cứu người muốn sống. Nếu như đối phươngđược quyền lựa chọn giữa sống và chết mà vẫn nhất quyết chọn cái chết, hắn sẽ khôngnhúng tay vào.   Tình hình hiện giờ của tôi cũng giống như thế —— nếu tôi tự mình lựa chọn đitheo hắn vào vùng đất phủ tuyết thì sau đó có chết cóng hắn cũng không chịu ra taycan thiệp.   Tôi lựa lúc hắn nghỉ ngơi, vội vàng ra ngoài mua thêm trang bị. Trong khách sạncó khá nhiều du khách, tôi cầm tiền mặt mua chỗ này một ít chỗ kia một ít đồ. Hếttiền, tôi quét thẻ ở chỗ ông chủ khách sạn, đổi sang tiền mặt với tỉ lệ mười ăn tám rồitiếp tục thu mua, chật vật mất một lúc cuối cùng cũng gom đủ một bộ trang bị coi nhưxài được.   Sau khi mặc cái đống đó vào người, quả thực trông tôi vô cùng thê thảm. Áochoàng của Tiểu Hoa vốn không đủ dày, tôi đành cắn răng khoác thêm một tầng áonữa ra bên ngoài. Người tôi tròn vo như cái kén, nhìn không khác gì con gấu chó.(sắp chết rét đến nơi bạn vẫn điệu ;)))   Hai cái găng tay không cùng một đôi, tay trái là găng của nữ nên khá chật, đeo lênrồi cử động cũng bị hạn chế, thành ra mọi hoạt động chủ yếu đều dựa vào tay phải.   Giày leo núi lại là một đôi hoàn chỉnh, có điều chủ nhân trước kia của nó đích thịlà một thằng cha thối chân, thối đến nỗi bánh tông lỡ ngửi được cũng phải lăn quay rachết. Tôi không còn cách nào khác, đành phải bịt mũi nhăn nhó mà đi vào chân.  Còn một ít lương khô để ăn khi lên núi, tôi sắp xếp cho gọn gàng rồi nhặt đồ làmbếp và lò không khói bỏ hết vào một cái ba lô leo núi to đùng. Tiếp đó tôi chia nhỏđồ ăn vặt đã mua lúc trước rồi cất vào một cái túi nhựa cỡ bự, cũng nhét cả vào ba lô,đến đây mới tạm thời yên tâm.   Chuẩn bị xong xuôi, tôi quay về phòng nghỉ ngơi. Duỗi thẳng cẳng trên giường, tựnhiên tôi lại muốn bỏ cuộc. Cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn gì, nhưng tôi thậtsự không thể để hắn một thân một mình lên núi.   Tôi không biết lấy gì khuyên nhủ hắn, bởi vì tôi còn không rõ rốt cuộc hắn muốnlàm gì. Tôi chỉ có thể đi cùng hắn đến tận nơi, biết rõ hắn muốn làm gì rồi mới từ từnghĩ cách thuyết phục hắn quay về.   Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ có cảm giác những chuyện tôi làm lần này đãhỏng bét. Nửa đêm tôi trằn trọc mất ngủ, đành vùng dậy gọi hai cuộc điện thoại choông cụ ở nhà và Tiểu Hoa, bộc bạch hết suy nghĩ của mình với Tiểu Hoa.   Ông cụ chỉ bảo tôi nên thả lỏng một chút cho tâm hồn thư thái, tôi nghĩ bụng thưthái thế quái nào được. Tiểu Hoa nghe xong, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Chuyện lầnnày tôi vốn định khuyên cậu đừng đi theo, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy nên để cậuthử một lần xem sao. Dù sao nếu như cậu trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra thì quãng đờicòn lại cũng không thể sống trong thanh thản. Nhưng tôi muốn nhắc cậu khi tiến vàonúi phải chú ý khoảng cách, giờ đang là mùa thu, núi Trường Bạch còn chưa phongtỏa. Cậu nên nhớ vượt qua ranh giới ấy, đi sâu hơn vào bên trong là cửu tử nhất sinh,nếu trước khi đi đến ranh giới ấy cậu vẫn chưa thể khuyên nhủ anh ta thì phải quay vềngay." Tôi nói: "Nhưng nếu hắn cứ khăng khăng không chịu nghe lời tôi thì phải làm saomới khuyên nhủ được hắn đây?"   "Nếu anh ta đã đến từ biệt cậu thì cậu cứ nói đi đừng ngại gì, tôi tin cho dù anh takhông đáp lại thì lời cậu nói vẫn lọt lỗ tai thôi." Tiểu Hoa trấn an.   Giữa trưa ngày thứ hai, tôi xuất phát cùng lúc với Muộn Du Bình. Ra đến cửa hắncòn quay đầu lại liếc tôi một cái, tôi cũng liếc trả, nói: "Yên tâm, tôi chỉ muốn đi cùnganh đến cuối con đường." Nghe vậy hắn mới chịu quay người xuất phát.Chương 99.  Những chuyện về sau không có gì đáng nói, cũng chẳng cần thiết phải liệt kê ratừng sự kiện làm gì.Thấm thoắt đã qua ba ngày, chúng tôi tiến vào ranh giới vùng đất tuyết.   Mùa thu là mùa du lịch núi Trường Bạch làm ăn phát đạt nhất, bên ngoài vùngtuyết phủ có rất nhiều danh lam thắng cảnh, thậm chí còn được dùng làm chỗ tiếp tế.Tôi cực kỳ phấn khởi bổ sung nốt những trang bị cần thiết tại mấy điểm thắng cảnhngoài vùng tuyết này.   Đi sâu hơn vào phía trong, qua khu vực giành cho khách du lịch chính là conđường nhỏ dẫn vào núi tuyết mà chúng tôi đã đi lần trước. Hiện giờ nó đã hoàn toànthay đổi, nhưng Muộn Du Bình vẫn giải quyết êm thấm.   Hắn đi một mạch về phía trước, không ngừng xem xét núi non và hướng nắngxung quanh. Ngày hôm đó khi mặt trời sắp lặn, chúng tôi đã leo đến lưng chừng mộtngọn núi tuyết.   Dưới hoàng hôn tôi lại nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc: ngọn núi tuyết trongánh chiều tà toát lên thứ cảm giác vừa ấm áp lại vừa buốt giá pha trộn lẫn nhau.   Ngày ấy, cũng dưới ánh nắng chiều giống như hôm nay, Muộn Du Bình đã bái lạyngọn núi tuyết xa xôi. Nhưng lần này hắn không quỳ xuống nữa mà chỉ hờ hững liếcnhìn. Ánh tà dương hắt lên khuôn mặt hắn, toát ra cảm giác quạnh quẽ đến khôncùng.   Muộn Du Bình đứng trên núi tuyết với vẻ mặt cực kỳ trang nghiêm. Tôi không biếtthứ cảm xúc này là gì, nhưng tôi hiểu rõ đối với hắn những ngọn núi tuyết này có ýnghĩa vô cùng đặc biệt.  Tôi có thể tượng tượng được, trong lòng hắn lúc này nhất định không còn là mộtkhoảng trống rỗng nữa. Mọi thứ nơi đây đều có chung nguồn gốc sâu xa với hắn,nhưng cụ thể là nguồn gốc ra sao thì tôi chẳng biết suy đoán theo hướng nào.Muộn Du Bình cứ thế đứng lặng hồi lâu.  Đêm ấy chúng tôi không đi tiếp mà đào một cái hang trong đống tuyết đọng, trảibạt chống thấm lên trên rồi nhóm bếp lò không khói, cứ thế qua một đêm.   Ngày hôm sau, chúng tôi lại thu dọn hành lý xuất phát, tiếp tục đi sâu vào trongnúi.  Trên đường đi chỉ có mình tôi thao thao bất tuyệt, nói về những điều tốt đẹp củathế giới này, kể cho hắn nghe còn nơi nào có món ăn ngon hết sẩy, chốn nào hắnchưa từng đặt chân tới.Từ đầu đến cuối hắn vẫn im như thóc, nhưng cũng không tỏ vẻ chán ngán.   Kỳ thực tôi cũng chẳng rõ hắn cảm thấy hứng thú với điều gì, chỉ biết gắng sức lụclọi trong những chuyện đã trải qua cùng hắn để tìm ra thứ có khả năng khiến hắn đểtâm.   Ví dụ như chuyện hắn luôn luôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ chẳng hạn. Tôi cảm thấycó lẽ hắn đặc biệt thích những chuyến đi xa.  Ban đầu tôi còn có thể huyên thuyên khuyên nhủ hắn như cái máy, nhưng về sauđường ngày càng khó đi, thể lực của tôi tiêu hao càng lúc càng nhiều. Tôi cũng đànhngậm miệng không nói, lầm lũi tiến về phía trước.   Đi liên tục vài ngày, chúng tôi đã tiến vào một nơi nhìn ngút mắt cũng chỉ thấynhững núi tuyết trắng xóa, mặt đất dưới chân đã biến mất hoàn toàn. Đứng từ trên caoquay đầu nhìn lại, những thôn xóm nơi chúng tôi xuất phát đều đã vượt ra khỏi tầmmắt.Chương 100.   Đưa mắt nhìn lại, tôi thấy dãy núi Trường Bạch trải dài ngút ngàn, đỉnh cao vựcsâu bên trong phải đến hơn một nghìn, phần lớn là vắng dấu chân người.  Tôi không sao đoán nổi liệu con đường chúng tôi lên núi lần này có cùng một lốivới lần trước hay không.   Còn nhớ, người dẫn đường của chúng tôi khi đó đã từng nhắc tên một số đỉnh núi,nào Tam Thánh tuyết sơn, nào Diêu Tử tuyết sơn. Hình dáng của những ngọn núi đóxem ra không hề giống với những gì tôi thấy lúc này.  Còn nhớ, Phan Tử vẫn làm đủ trò chòng ghẹo đúng lúc đúng chỗ, mà giờ đây cảcảnh lẫn người đều đã khác quá xa.   Ngày thứ ba, chúng tôi dựng lều bạt ngủ qua đêm. Chỗ này rất gần nơi lần trướcchúng tôi lấy làm mốc mà chia hai ngả, ước chừng chỉ cách một ngày đường.  Đêm ấy, chúng tôi tìm được một khoảnh đất tương đối khô ráo để nhóm lửa. Ngồitrước đống lửa, hắn mới lặng lẽ ném cho tôi ánh mắt đầu tiên.    Tôi cũng ngước mắt đáp trả hồi lâu nhưng hắn không hề tỏ ý muốn bỏ cuộc, khiếntôi bắt đầu băn khoăn không biết ánh mắt hắn có thực sự đặt trên người tôi không.   Đến khi phát hiện ra đúng là hắn đang nhìn mình thật, tôi lại cảm thấy hết sức kỳquái. Tôi ướm hỏi: "Trên người tôi có gì hay mà nhìn? Chẳng lẽ sau lưng tôi có quáivật?"   Hỏi đi hỏi lại mấy lần hắn vẫn không mảy may phản ứng, tôi mới nghĩ người nàyvào lúc bình thường cũng nào phải bình thường đâu, tình hình lúc này tôi nhất địnhkhông thể hiểu nổi, mà cũng chẳng cần tìm hiểu làm cái quái gì.Nhưng một lát sau, hắn lại đột ngột hỏi xin tôi điếu thuốc. Tôi đưa thuốc, cứ ngỡ hắn sẽ nhét vào miệng nhai luôn như lần trước, ai dè hắn lạiđưa vào đống lửa để châm, sau đó thật sự bắt đầu hút."Ái dà, anh cũng biết hút cơ đấy." Trong lòng tôi trộm giật mình.Trong ánh lửa bập bùng, hắn đột nhiên hỏi: "Cậu định đi theo tôi tới khi nào?"  Tôi không khỏi sững sờ, độp ngay lại: "Chẳng liên quan gì đến anh, đây là chuyệncủa riêng tôi."Hắn tiếp lời: "Nếu ngày mai cậu còn đi theo tôi, chớ trách tôi đánh ngất cậu."   Tôi nhìn vẻ mặt hắn cũng hiểu hắn tuyệt đối không đùa, không biết làm sao chophải, lắp bắp kêu lên: "Anh... anh định làm gì? Đừng có làm bậy đấy." (làm bậy làlàm dư lào, em nghĩ ảnh định mần gì em hở Tà :"> )Hắn bảo: "Cậu sẽ không sao đâu."Tôi thật sự cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, bèn nói: "Anh đừng hòng đánh ngấtđược tôi"   Hắn thản nhiên trả lời: "Thế thì ngay bây giờ cậu có thể chạy trốn, hoặc là từ giờtrở đi cách xa tôi ra một chút."Tôi hỏi: "Xa cỡ nào mới được?"  Muộn Du Bình đáp: "Chỉ cần cậu cách tôi trong vòng 100 mét, tôi vẫn có thể dùngđá ném ngất cậu. Tôi sẽ vác cậu đến một nơi an toàn, đến khi tỉnh lại thì cậu đã khôngthấy tôi đâu nữa."   Trong một tích tắc kia tôi ngây ngẩn cả người. Tôi chợt nhận ra đoạn đối thoại nàynghe qua có vẻ thú vị, song ý tứ ẩn chứa trong đó lại cực kỳ rõ ràng.  Hắn không muốn tôi tiếp tục đưa tiễn hắn. Hắn rõ ràng không tin lời tôi nói, rằngđến cuối chặng đường này tôi sẽ buông tay. Chiếu theo nhịp điệu riêng của mình, hắncảm thấy giờ đã là lúc chia xa rồi.Chương 101.  Tôi kiên trì thuyết phục: "Anh không thể nghiêm túc cân nhắc thêm lần nữa sao?Hiện giờ anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?"   "Cái gọi là ý nghĩa, nó có ý nghĩa sao?" Muộn Du Bình đối với cái từ "ý nghĩa"này tỏ ra có chút lưu tâm. Hắn đăm đăm nhìn đống lửa đang bốc cháy rừng rực, lạitiếp: "Cái từ 'ý nghĩa' này, bản thân nó đã không có ý nghĩa rồi."  Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn dễ phải đến ba phút, không còn gì để nói nữa, đành quayngười chui vào trong lều.   Đến bó tay, tôi thật sự không còn lời nào để khuyên nhủ hắn rồi. Nếu có thể thì tôirất muốn xông đến táng cho hắn mấy phát vào mồm, có lẽ chuyện hắn lập tức trởmình quay ra kẹp vỡ đầu tôi cũng không dễ xảy ra.    Có điều khả năng lớn nhất vẫn là tôi đánh không lại hắn, vì tốc độ của hắn khônggì sánh được. Còn chửi mắng hắn thì có khác gì mắng cái đầu gối, chẳng đã chút nào.(<— thế làm sao thì cháu mới sướng ┐(─__─)┌ đến khổ vì cái thói tờ sun vặn vẹocủa cháu ┐(─__─)┌)  Có bao nhiêu lý lẽ đã rao giảng rã cả họng rồi, tôi biết rõ hiện giờ mình có làm gìcũng vô ích.  Dù sao cũng chỉ còn có một ngày đường, thay vì đi cùng hắn cho đến ranh giới tựmình đặt ra rồi tiếp tục vặn xoắn trong bất lực cho đến khi gục ngã, rốt cuộc bị hắnđập cho ngất xỉu, chi bằng buông tay ngay tại đây. Ít ra tôi còn có thể đứng lại nơi nàymà chờ đợi, mà dõi mắt nhìn theo bóng hình hắn biến mất giữa đồng tuyết mênhmông.  Lúc này đây tôi đã hạ quyết tâm: tảng sáng ngày mai tôi sẽ quay về. Tôi sẽ đặt mộtdấu hiệu ở đây, sau đó hàng năm đều đến nơi này tảo mộ cúng bái.  Tôi chui vào túi ngủ nằm, trong lòng phiền muộn không sao tả xiết, không chợpmắt nổi. Nằm được hơn mười phút thì Muộn Du Bình cũng bước vào lều, bắt đầu sắpxếp lại đồ đạc của mình. Sắp xếp xong, hắn mới lên tiếng: "Tạm biệt."Tôi nói với hắn: "Làm bạn với tôi một lát đã, ngày mai hẵng đi. Tôi sẽ không đitheo anh nữa đâu." Hắn gật gật đầu, lấy trang bị bảo hộ ban đêm rồi bước ra khỏi lều.  Người rất thân thiết với bạn một mực tìm đến cái chết nhưng bạn chỉ có thể trơ mắtđứng nhìn mà không sao ngăn cản được, giữa bạn và người kia tồn tại một vách ngăndùng bất cứ thứ gì cũng không thể xuyên thấu.   Bạn chỉ có thể chạm vào vách ngăn kia mà không sao tìm ra một lỗ hổng để phátan nó.  Quyết định rồi tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy dườngnhư mình đã hiểu câu nói kia của Muộn Du Bình: cái từ "ý nghĩa" này, bản thân nóvốn đã không có ý nghĩa.  Tôi xoay mặt đi, nội tâm từ từ trở về với tĩnh lặng, cố gắng không để ý gì đếnngười bên ngoài nữa, cứ thế nhắm mắt dưỡng thần.  Thế rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Cũng không biết ngủ được bao lâu, tôi lạibị một âm thanh lạ lùng đánh thức.   Thứ âm thanh này trong lúc mơ màng nghe cứ như có một đám người quái gở đangca hát. Tiếng ca du dương êm ả, số người hát hình như cũng khá nhiều, lại cất lên ởnơi khỉ ho cò gáy này khiến người ta càng cảm thấy quái lạ.Chương 102.Tỉnh lại rồi, tôi vừa mở mắt đã nhận ra đó là tiếng gió thét gào.   Căn lều bạt của tôi lắc lư dữ dội, hết nghiêng sang phải lại ngả sang trái, ngọn đènbão chiếu sáng bên trong chao đảo muốn rơi xuống, ánh lửa lập lòe sáng tối bất định.  Tôi đứng dậy đi ra ngoài, thấy bốn phía nổi lên từng trận gió lốc, cơn cuồng phongcuốn lên vô vàn mảnh tuyết vụn, thốc thẳng vào khe núi. Muộn Du Bình đã đi mấtdạng, hành lý của hắn cũng không thấy đâu nữa.   Không thèm chào nhau một tiếng đã đi rồi... Tôi sờ sờ đầu, xem xem có phải hắnđã thừa lúc tôi ngủ mà oánh tôi một cú cho ngất hẳn không. Trên đầu không có cảmgiác gì, có lẽ hắn thấy tôi ngủ say nên cũng lười đánh ngất.  Tôi ngắm sắc trời, biết tình hình gay go to rồi. Xem ra đây chính là trận tuyết lớnđầu mùa ở núi Trường Bạch, với thời tiết này, nếu vẫn cứ nhùng nhằng ở đây chắcchắn sẽ tiêu đời.   Nếu còn đi sâu hơn vào trong núi, con đường phía trước chính là cửu tử nhất sinh.Tôi thấy Muộn Du Bình để lại toàn bộ đồ ăn, hiểu rõ kết cục này đã định, trong lòngbùi ngùi mãi không thôi. Gió càng ngày càng dữ dội, lều bạt hứng gió, xém chút nữa đã bị thổi bay. Tôi xemđồng hồ, giờ quay về đi cỡ ba ngày đường là có thể đến khu tiếp tế.  Mà cuốn gói càng sớm thì khả năng bị bão tuyết đuổi kịp lại càng nhỏ, vì thế tôibắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo.  Khi đã gói ghém xong xuôi, tôi chợt thấy lớp tuyết đọng trên sườn dốc xung quanhbị gió thổi bay mù mịt giữa không trung, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụpxuống.   Trước đây, tôi cứ đinh ninh Muộn Du Bình vẫn còn cơ hội sống sót. Thậm chí saukhi trở về khu du lịch, nếu tôi báo cho người ta biết trong núi có người mất tích, nhiềukhả năng còn nhờ được họ lên núi tìm kiếm, nếu đông người không chừng có thể tróicứng Muộn Du Bình khiêng về. Vầng bạn vẫn chưa từ bỏ âm mưu bắt nhốt người tráiphép ợ =,=  Nhưng dưới thời tiết này, e rằng có phái cả một đại đoàn hay sư đoàn đi tìm thìMuộn Du Bình cũng không còn cơ hội sống sót.Thôi như thế cũng tốt, hắn không có thân nhân, coi như chẳng vướng bận gì.   Trung Quốc có một câu cổ ngôn: nuốt quả cân, lòng hóa sắt đá. Chuyện Muộn DuBình đã quyết, không ai có thể thay đổi.   Tôi đi đến đây coi như đã hết trách nhiệm của mình đối với hắn rồi. Cố gắng đènén cảm giác bi thương đến cực độ trong lòng, tôi bắt đầu quay người rời bước.   Gió càng lúc càng ác liệt, tôi mới đi được vài bước, bỗng lớp tuyết đọng trên sườnnúi phía trước bắt đầu trượt xuống từng mảng lớn, con đường trước mặt trở nên ngàycàng khó đi.  Đi thêm mấy trăm mét, tôi vượt qua một cái thung, phát hiện tình hình không ổn.Tòa núi trước mặt đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ thấy những đụn tuyết lớn trước đây chưatừng gặp.   Tôi bò lên cao vài mét, vừa nhìn xuống đã choáng váng mặt mày. Những đụn tuyếtnày đã vùi lấp toàn bộ con đường tôi đi tới đây, khiến tôi không tài nào nhìn ra đườngvề nằm ở đâu nữa.   Tôi châm điếu thuốc, rít vài hơi, cân nhắc xem mình nên làm gì bây giờ. Dẫu saonơi này cũng khá gần với khu du lịch, dù chuyện gì xảy ra tôi vẫn có cách thoát rangoài, chỉ e lỡ đâu mình đi sai hướng thì phiền phức to.   Tuy hết sức thương tâm cho vận mệnh của Muộn Du Bình, nhưng cứ nghĩ mình rấtcó thể còn chết sớm hơn cả hắn, tôi cũng cảm thấy tương đối đau đầu.   Giống như có một người bệnh nặng hấp hối, bạn đến thăm anh ta căn bản là đểchuẩn bị đưa tiễn anh ta về nơi chín suối. Nhưng đến nơi rồi, cái người đang thoi thópsắp ngỏm kia lại vác một khẩu tiểu liên phục sẵn chờ bạn. Thấy bạn đến, anh ta pằngpằng pằng lia cho bạn nguyên một băng đạn, đợi bạn giãy chết trong vũng máu mớiung dung chui vào quan tài. Hợ, iem bái phục trí tưởng tượng siêu hơn cả Fristi củaanh rồi đấy =)))))Bạn nằm trên mặt đất, chính mắt nhìn thấy máu trong thân thể mình không ngừngtuôn ra như suối, cảm xúc trong lòng lúc ấy sẽ phức tạp đến nhường nào?Chương 103.Cảm giác của tôi bây giờ chính là như thế.  Hút thuốc xong, tôi tiếp tục bò lên cao, bất ngờ phát hiện trên đỉnh đầu mình lănxuống vô số quả cầu tuyết to cỡ nắm tay.   Những quả cầu tuyết này lớn nhỏ không đều, dễ nhận thấy chúng hình thành hoàntoàn tự nhiên. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy lớp tuyết đọng phía trên đã bắt đầu sạt lởdữ dội, từng mảng tuyết phủ trên sườn núi liên tục nứt gãy, trượt dài xuống phía dưới.   Tôi hết sức cẩn thận bò lên cao, lên đến đỉnh núi không ngờ lại tìm ra con đườngtiếp tục tiến về phía trước.   Cảm xúc trong lòng dần dần dịu xuống, tôi thuận thế trượt từ đỉnh núi xuống sườnphía bên kia, cũng chính là sườn núi phía nam.   Tôi ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay trông thấy mặt trời mọc lên sau rặng núi xa, sườnnúi đối diện bỗng chốc biến thành một mặt gương khổng lồ. Tôi cảm thấy toàn thândâng lên cảm giác mờ mịt khó tả, quang cảnh xung quanh bỗng chốc chuyển thànhmàu hồng phấn rồi dần dần trở nên mơ hồ.  Tôi ngẩn người, nghĩ bụng chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngay lập tức tôi đã hiểu rađây là chứng quáng tuyết. Nhắm nghiền hai mắt, tôi biết từ giờ mình đã không thểdùng đôi mắt này nữa rồi.  Nếu còn cố tình mở mắt, quang cảnh phía trước sẽ hoàn toàn biến thành màu đen,không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.    Bị quáng tuyết phải mất từ một đến ba ngày mới hồi phục lại như cũ, nếu vì thế màtôi bị kẹt cứng ở đây thì không những chết sớm hơn mà thậm chí còn chết thảm hơnMuộn Du Bình nữa.Mình đang nghĩ đi đâu đây?   Tôi nhắm nghiền hai mắt, trong lòng vô cùng ảo não. Lần trước khi đến đây bầutrời xám xịt mây, nào có cơ hội được biết quáng tuyết là gì, cho nên lần này không hềchuẩn bị gì cả, ai mà biết lại gặp chuyện đen đủi này. Tiên sư nó chứ, lần này đúng làtự mình đâm đầu đi tìm chết rồi.   Quáng tuyết là một chứng bệnh hết sức kì lạ, người ta thường cho rằng bệnh nàyphát sinh do võng mạc bị ánh sáng cường độ quá mạnh kích thích nên tạm thời rơivào trạng thái mù.   Thường thì chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thị lực tự khắc sẽ khôi phục như cũ. Ngườiđã từng bị quáng tuyết nếu không chú ý rất có thể sẽ tiếp tục bị quáng, mà lần quángtuyết sau bệnh tình lại càng thêm nặng nề. Bị quáng tuyết nhiều lần sẽ khiến thị lực người ta dần dần suy yếu, về lâu về dàimắt sẽ bị tật, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể mù vĩnh viễn.Chương 104.   Khi đi trên đồng tuyết, bình thường người ta đều đeo kính bảo hộ, không thì dùngkính râm bình thường cũng có thể ngăn ngừa hoặc giảm bớt tác động của chứngquáng tuyết.   Nhưng người Mỹ còn có một công trình nghiên cứu đưa ra kết luận chứng quángtuyết thực ra là do hai mắt không tìm thấy vật thể làm tiêu điểm trong đồng tuyết(thường thì đứng trên núi tuyết chỉ có thể nhìn thấy một sắc trắng thuần), hai mắt căngthẳng quá độ mà thành tật.  Chứng quáng tuyết rất hiếm khi gây mù vĩnh viễn, nhưng một khi xuất hiện bệnhtrạng thì tuyệt đối không được mở mắt, phải để đôi mắt có thời gian nghỉ ngơi.   Nói cách khác, căn cứ vào tình hình hiện tại, ước chừng mười hai giờ sau tôi mớicó thể yên tâm mở mắt. Còn bây giờ dù thi thoảng hé mắt ra ngó đường một cái cũngphải cực kì cẩn thận.Cũng có nghĩa là tôi chắc chắn phải ở lại đây một khoảng thời gian khá dài.    Nghĩ đến đây tôi cảm thấy cực kì cực kì ảo não, trong lòng tự nhủ tại sao khi lênxuôi chèo mát mái là thế mà đến lúc về lại thê thảm bậc này. Nếu trên đường tới đâytôi gặp chuyện bất trắc, có khi Muộn Du Bình còn phải đưa tôi về.   Nếu sớm đoán trước được chuyện này, mấy ngày qua tôi đã kiếm cớ tự đánh chochân mình cà nhắc rồi. Iem bó tay với bạn Tà, để níu chân chồng bạn không tiếc tựđánh què chân mình, thật là tềnh thâm ý thiết quá xá -_-  Còn đang nhớ lại chuyện cũ mà sinh ấm ức, tôi chợt cảm thấy dưới mông lỏng lẻo,thế rồi nguyên mảng tuyết tôi đang ngồi bỗng trượt xuống.   Mảng tuyết phủ trên sườn núi một khi đã trượt xuống thì hoàn toàn không thểphanh lại, tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình vừa lăn vừa trượt thẳng xuốngdưới, hai tay chỉ biết quơ quào loạn xạ khắp bốn vùng quanh.   Giờ khắc này không thể nhắm mắt nữa rồi, đã mấy lần tôi vùi tay thật sâu vàotuyết, mong tạo ra lực cản giữ mình dừng lại, song mỗi lần nắm tay chỉ làm lở xuốngmột khối tuyết lớn hơn.   Tôi vừa la hét trong kinh hoàng vừa lăn thẳng xuống triền dốc. Tôi biết dưới kia làmột vách núi dựng đứng, độ cao bét ra cũng có 30m. Dù bên dưới phủ một tầng tuyếtdày đi chăng nữa thì tôi cũng không thể bình yên vô sự.   Trước kia tôi có thể nhủ thầm chết thì chết sợ quái gì, nhưng hiện giờ lại không tàinào chấp nhận kết cục ấy. Tôi hoảng hốt quơ quào loạn xạ, nhưng ngay sau đó thânthể đã trượt ra khỏi vách núi, chơi vơi ngã xuống.  Khi rơi khỏi sườn núi được chừng 6, 7m, tôi nhận thấy cảnh vật xung quanh dườngnhư đã biến thành một thước phim quay chậm, thậm chí tôi hoàn toàn có thể nhìn rõquỹ đạo kỳ quái của những khối tuyết rơi xuống theo mình.Tiếp đó tôi gần như ngã ngửa vào tuyết.   Từ độ cao 30m ngã xuống một lớp tuyết xốp như bông, nghĩ kĩ thì đây có lẽ là mộtchuyện đặc biệt thú vị. Tôi cũng không rõ thân thể mình vùi sâu vào tuyết đến chừngnào, nhưng chắc chắn nếu có người đứng trên mặt tuyết, nhất định sẽ thấy một cái hốhình người với tư thế cực kì quái gở.   Tuyết ở nơi này đặc biệt xốp, sau khi tôi ngã xuống, vô số mảnh tuyết vụn trênmiệng hố cũng rơi xuống theo, đập thẳng vào mặt khiến đầu tôi ong ong nhức buốt.Nhưng rất may khi ngã xuống tôi cảm thấy mình không đập phải vật gì cứng rắn. Nếutrong tuyết có một vài tảng đá ngầm thì chắc chắn tôi không thể có cảm giác như hiệngiờ.   Tôi gạt gạt lớp tuyết phủ trên mặt, cố gắng bò lên, thò đầu ra khỏi hố. Còn chưakịp chửi thề mấy tiếng cho bõ tức, tôi bỗng cảm thấy phía trên hình như bị một cáibóng che phủ. Ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay thấy mảng tuyết bị tôi khuấy động bannãy giờ đang từ từ trượt xuống khỏi vách núi.  Thì ra cái bóng kia chính là mảng tuyết phủ trên triền núi. Nhìn thoáng qua, tôiước chừng sẽ có khoảng một tấn tuyết đổ ụp xuống mặt mình, một lần nữa đẩy tôixuống đáy hố sâu.————————————————————-Dự báo chương sau: Anh hùng cứu bựa nhân :">Chương 105.   Tuyết vụn giống như những hạt cát nhỏ nhanh chóng lấp kín mọi khoảng trốngxung quanh tôi, kể cả mũi lẫn miệng.   Tôi cố gắng đào bới, chợt phát hiện ra tuyết vụn đã phủ lên mặt hố một lớp cựcdày, chôn vùi tôi kín mít như lấp một nấm mồ, dù bới mỏi tay cũng không sao tìm nổimột vị trí có thể thoát ra.  Đến khi không nhịn nổi nữa, tôi bắt đầu hít thở, nhưng vừa hít một cái vụn băngđã chui đầy vào mũi.    Chìm dưới đống tuyết so với chìm vào trong nước có một điểm khác biệt rất rõràng, đó là tuyết không phải một khối đặc, bên trong còn chứa vô số không gian nhỏtràn đầy không khí.   Tôi xoay trái xoay phải, nén tuyết xung quanh lộ ra một khoảng không nhỏ, thởgấp vài hơi. Tuy chưa đến mức hoảng hốt sợ sệt nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực tứcanh ách, đầu óc choáng váng.   Đúng vào lúc tôi đắm chìm trong tuyệt vọng, bên tai bỗng nghe thấy tiếng động gìđó từ ngoài kia truyền vào. Tiếp theo, đôi tay không ngừng quơ quào loạn xạ bị ngườinào đó túm lấy, thế rồi toàn thân tôi được kéo ra khỏi hố tuyết.   Tôi há mồm thở dốc, sau đó lại thấy Muộn Du Bình túm lấy gáy áo tôi, dốc sứckéo tôi đứng lên trên nền đất tuyết.   Trước mắt tôi vẫn là một màu hồng phấn mông lung, mờ mờ ảo ảo. Thấy hắn, tôikhông dưng nổi giận vô cớ, sẵng giọng: "Anh còn vác xác về đây làm gì?" Bạn dỗi kìa=))))))   Hắn nhìn tôi chằm chằm, lại nhìn vách núi trên đầu rồi đáp: "Tôi nghe tiếng cậukêu cứu."    Nền đất tuyết truyền âm cực nhạy, hơn nữa tôi còn ở đầu gió, hắn nghe thấy tiếngtôi cũng không lạ. Tôi chỉ nghĩ bụng, quái, lúc ấy tôi đang ân cần hỏi thăm mười támđời tổ tông nhà anh cơ mà.  Tôi đứng lên, nheo mắt nhìn quanh, lập tức hiểu ra hắn nhất định đã nhảy xuốngtừ độ cao 30m, trong lòng không khỏi cảm động.    Cuối cùng hắn cũng trở về. Tôi bỗng có cảm giác phải chăng hắn đã thông suốt ítnhiều, đây chẳng phải là cơ hội trời cho để tôi thuyết phục hắn sao? Hắn còn quay lại,chứng tỏ hắn còn lưu luyến thế gian này. Thực ra ảnh chỉ lưu luyến mình anh thôi Tàà, không nghe người ta nói cậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới sao?Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã giành nói trước.   "Cậu mau theo tôi." Muộn Du Bình nói, "Đây là một cái khe cụt, càng ngày sẽ càngnhiều tuyết sụp xuống. Trước tiên hãy đi tới trung tâm khe núi này đi." Hắn chỉ bốnvùng quanh.   Ngay sau đó tôi phát hiện ra nơi này bốn phía đều bị bao phủ bởi những vách núicao trên 30m, không kiềm được một tiếng chửi thầm.   Tôi nhìn quanh quất bốn phía nhưng hoàn toàn không thấy bất cứ lối đi nào thôngra bên ngoài, kế đó, tôi thấy Muộn Du Bình tự nắm cổ tay mình.   Mặt vẫn hoàn toàn lãnh đạm, nhưng một tay hắn lại đang nắm chặt cổ tay bên kia.Tôi vội hỏi: "Làm sao thế? Anh bị thương à?" Hắn thờ ơ đáp: "Chẳng sao cả, trước khiđến đây tay hơi trật chút thôi, giờ vẫn chưa lành."   Tôi thở dài một hơi, muốn mang ba lô giùm hắn, hắn lại xua tay ngăn cản. Tôibỗng nhận ra cánh tay hắn uốn thành một độ cong kì lạ, nhìn qua đủ biết nó đã gãyrồi.Chương 106.Tôi không khỏi nhíu mày: "Tay anh làm sao thế? Gãy rồi phải không?"   Muộn Du Bình đáp: "Trước khi gặp lại cậu đã gãy rồi, vừa mới bình phục chút ít,ban nãy nhảy xuống lại vung hơi mạnh." tsun chúa là đây...Tôi ngây ngẩn hồi lâu, rồi không nén nổi một nụ cười.Mọi chuyện đột ngột phát sinh theo hướng này, quả thực đã vượt quá dự liệu củatôi.   Giờ đây hai chúng tôi đã bị vây khốn, tôi còn có triệu chứng quáng tuyết thời kìđầu. Sắc trời ngày càng xấu, Muộn Du Bình vì cứu tôi mà gãy xương cổ tay, tôi đãkhông còn nhiều lựa chọn nữa.   Nếu không thể kéo hắn quay về, tôi chỉ còn cách cùng hắn đi tiếp chặng đườngnày, đi mãi đi mãi đến khi nào hắn đánh ngất tôi mới thôi. Bằng không, chuyện lầnnày thật không biết nên khuyên bảo hắn thế nào cho phải.  Xương cổ tay gãy hẳn là đau nhức vô cùng, tôi nhìn qua hành trang của mình,muốn tìm thứ gì đó hữu dụng để sơ cứu tạm thời cho Muộn Du Bình.    May mà trong hành lý không có món gì bị vỡ, ba lô với đống đồ ăn vẫn còn xàingon. Có mấy thứ bị văng ra ngoài trong lúc tôi lăn lộn quẫy đạp giờ đã vùi sâu dướituyết, tài thánh cũng không mò được, nhưng mấy món đồ ăn quan trọng nhất gói bằngtúi nhựa vẫn không suy suyển gì.   Tôi tìm một sườn dốc phủ tuyết, bẻ hai que băng thay nẹp để cố định cổ tay MuộnDu Bình. Gió ở nơi này không quá dữ dội, nhưng phía trên thi thoảng lại có nhữngquả cầu tuyết bị thổi xuống, nện lên đầu chúng tôi, đau như chí cắn. Lỡ như có quảcầu tuyết bự hơn chút nữa hoặc trong ruột chứa khối băng rơi trúng đầu, rất có thểchúng tôi sẽ bị tổn thương.   Tôi băng bó giùm hắn rồi lựa lời khuyên nhủ: "Tôi cóc cần biết anh muốn làmchuyện gì, trước tiên anh nhất định phải đi đến một nơi nào đó. Nhưng với tình trạngsức khỏe của anh bây giờ thì không chừng đi được nửa đường đã mất mạng, tôi thấytốt nhất anh nên quay lại dưỡng thương cho tốt. Không bằng chúng ta về nhà trước."Hắn lắc đầu, lặng lẽ nói: "Chỉ là chuyện vặt thôi, cậu về đi."   Tôi kiên trì: "Anh cứu tôi nên mới gãy tay, nếu vì thế mà kế hoạch cuối cùng củaanh thất bại thì tôi không đành lòng chút nào, nên tôi nhất định phải đi theo anh."Hắn nói: "Vậy thì tôi chỉ có thể dùng đến biện pháp đã nói tối qua."   "Được, tùy ý anh thôi, nếu anh thật sự đánh ngất tôi thì tôi cũng không còn gì đểnói. Nhưng tôi mong anh hiểu rõ một điều, nếu anh cần có người cùng anh đi đếncuối con đường này, tôi nhất định sẽ không từ chối."   Tôi tiếp lời, "Tôi muốn theo anh, đây là quyết định của riêng tôi, cho nên anh đừngcó nhiều lời."  *Fangirl già đã hết hơi để gào rú trước đống hint tát bôm bốp vào mặt này, đànhnhường phần cho những fangirl trẻ trung hơn....*    Bầu không khí lại rơi vào im lặng, Muộn Du Bình nhiều lời đột xuất như vậy khiếntôi có cảm giác hắn cũng thật sự bó tay với tôi rồi. Hai người trầm mặc trong chốc látrồi lại tiếp tục cất bước.  Khi tiến vào khe núi, Muộn Du Bình nói: "Trận bão tuyết đầu mùa sẽ đến trongvòng ba ngày tới, nếu chúng ta không thể trở về suối nước nóng lần trước, cả hai sẽchết hết ở chỗ này. Trái lại nếu quay đầu, cậu sẽ rất nhanh trở về thế giới của mình."  Muộn Du Bình muốn cho tôi biết, dù tôi có muốn tiếp tục đi cùng hắn thì sự tìnhcũng không dễ dàng như tôi tưởng. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm nên không thèm để ýhắn nói gì nữa, thậm chí không thèm suy xét những điểm hợp lý trong lời hắn nói.  Tôi đáp trả: "Tôi muốn đi tiếp, đây là lựa chọn của bản thân tôi." Tôi sửa soạn lạiđống hành lý, định san bớt đồ của hắn sang túi mình nhưng hắn nhất quyết khôngchịu, giành lấy túi đồ rồi đeo lên vai. Hành trang của hắn không nhiều nhưng trọnglượng cũng khá lớn, đè nặng trĩu lên đôi vai ấy.Chương 107.   Chúng tôi tiếp tục tiến lên tìm đường ra khỏi khe núi phủ tuyết này, cuối cùng pháthiện ra một nơi có thể leo lên hiện đang bị vùi dưới lớp tuyết dày. Tôi rút cái cuốcchim cạo sạch tuyết, tìm điểm đặt chân trên vách đá rồi leo lên từng chút từng chútmột, đến tối lại dựa người vào vách núi mà nghỉ ngơi. Mãi đến giữa trưa ngày thứ hai,chúng tôi mới leo lên khỏi vách núi cao 30m.   Cả hai tiếp tục gian nan tiến về phía trước. Tôi lẳng lặng bám theo Muộn Du Bình,cho đến hoàng hôn quãng đường đi được còn chưa tới 20 km, nhưng chúng tôi cũngbắt đầu phát hiện ra những vệt tuyết tan xung quanh. Muộn Du Bình căng tai lên mànghe, cẩn thận lần mò, rốt cuộc cũng tìm thấy khe núi đã bị chôn vùi dưới tuyết.   Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ hạ thấp hơn tôi tưởng rất nhiều. Chúng tôichui vào khe núi, đi tới đúng con suối nước nóng cả hai từng nghỉ ngơi lần trước. Bênbờ suối tôi nhóm lửa sưởi ấm, còn đun một ít nước sôi.   Tôi không có tâm trạng ăn uống nên chẳng thèm động đũa, còn Muộn Du Bình thìhình như căn bản không hề muốn ăn. Nghỉ ngơi ngoài miệng khe núi một thời gianngắn, chúng tôi tiếp tục tiến sâu hơn. Lúc này tôi đã hiểu rất rõ Muộn Du Bình muốnđi đâu rồi, chắc chắn hắn muốn đến chỗ cánh cửa thanh đồng. Đó là nơi đã đảo lộnhoàn toàn nhân sinh quan của tôi, thật lòng mà nói tôi tuyệt không muốn nhìn thấy nóthêm một lần nào nữa.   Nhưng hiển nhiên đích đến của Muộn Du Bình chính là nơi này. Từ khe núi nàymột mạch tiến vào trong, chẳng mấy chốc đã đến chỗ kia, không cần phải vượt qua cảtòa Vân Đỉnh thiên cung làm gì.   Tôi nhớ lại những nhân diện điểu kia, không biết giờ này ra sao rồi. Đêm đó tôinằm mơ thấy tôi đi cùng Muộn Du Bình đến trước cửa thanh đồng, Muộn Du Bình nóilời tạm biệt rồi cứ thế bước vào, để tôi bơ vơ đứng ngoài. Tôi vừa quay đầu lại đã thấyvô số nhân diện điểu đang nhìn mình chằm chằm, thế rồi tôi giật mình tỉnh giấc. Thứcdậy rồi, lại thấy Muộn Du Bình không ngủ mà đang sắp xếp lại đồ đạc của mình. Tôi hỏi hắn muốn làm gì, hắn đáp:"Tôi đang xem xét món đồ nào cậu dùng đượcđể còn lưu lại cho cậu. Trên đường trở về, rất có thể cậu sẽ phải dùng đến nó.""Vậy còn anh thì sao?" Tôi giật mình hỏi.   "Ở nơi này, cho dù tôi chỉ là hài đồng mới sinh cũng chẳng quan trọng, tôi đã đếnrất gần với mục đích của mình." Hắn thờ ơ đáp,"Cậu không nên đi sâu hơn nữa, bêntrong rất nguy hiểm." Chớ anh nghĩ nếu không nguy hiểm thì sao Tà phải liều mạngchạy theo kéo anh về hở = =Chương 108.  Tôi kinh ngạc nhìn Muộn Du Bình lấy từ hành lý của hắn ra hai khối Quỷ ngọc tỷ,ngẫm nghĩ một lát rồi giao cho tôi một khối.  "Cậu đã đến đây rồi, tôi nghĩ cũng nên cho cậu biết một chuyện", hắn nói, "Cậumang Quỷ ngọc tỷ này về đi, tôi chỉ cần một khối là đủ rồi."  Vầng có một điều khó hiểu là tại sao chỉ cần 1 khối cũng mở được cửa mà anh lạimang theo những 2 khối cho nặng ạ, phải chăng... :">"Anh lấy cái này ở đâu thế?""Hoắc lão thái thái đưa cho tôi", Muộn Du Bình đáp, "Lúc các cậu không để ý."   "Cái này dùng để làm gì?" Đã chẳng còn hứng thú muốn biết rốt cuộc sau lưngmình xảy ra những chuyện gì, tôi vào thẳng vấn đề.Muộn Du Bình đáp: "Mở cửa."   Tội nhận lấy Quỷ ngọc tỷ, hắn lại tiếp: "Mười năm sau nếu còn nhớ đến tôi, cậuhãy mang theo vật này đến đây, mở ra cánh cửa thanh đồng. Tôi sẽ chờ cậu đằng saucánh cửa ấy."  "Sau cánh cửa kia rốt cuộc là nơi nào?", tôi hỏi ngược lại, "Tại sao anh phải vàođó?"   "Tôi không thể cho cậu biết đó là một nơi như thế nào", Muộn Du Bình nói, "Tôichỉ có thể tiết lộ về một giao ước mà thôi. Rất lâu về trước, tôi đã mang theo bí mậtnày tìm đến những người mà các cậu gọi là Lão Cửu Môn. Có thể cậu chưa biết, tổhuấn của Trương gia luôn lấy bảo toàn làm mục tiêu hàng đầu. Trong quá trình pháttriển của Trương gia, người trong gia tộc này đều mong muốn Trương gia có thể tồntại dù thời đại loạn lạc đến đâu. Do đó theo thông tin mà tôi có được, khu lăng mộtrong Trương gia cổ lâu lưu giữ một bí mật cực lớn mà chỉ có tộc trưởng mới biết.Trương gia đã có được bí mật này ngay từ khi mới hình thành.   Bí mật này cứ âm thầm trôi trong dòng chảy vô tận của lịch sử Trung Quốc màkhông ai được biết nó là gì. Chúng tôi chỉ biết bí mật đó thực sự tồn tại và bản thân nócó một thời điểm then chốt, mà hiện giờ chính là thời điểm then chốt ấy, ngay sau khihy vọng tồn tại cuối cùng của Trương gia sụp đổ.   Tôi đã tìm được Lão Cửu Môn đương nhiệm, hy vọng có thể mượn thế lực của họtrợ giúp cho Trương gia, cùng chung tay gánh vác trách nhiệm giữ kín bí mật này. Thếnhưng trong Lão Cửu Môn lại không một ai tuân thủ lời hứa."  "Tôi muốn bảo vệ điểm cốt lõi của bí mật này nằm sau cánh cửa thanh đồng. Đểbảo vệ nó cần rất nhiều thời gian, tôi sẽ đi vào cửa thanh đồng trấn giữ mười năm, chờđợi người kế nhiệm.""Vì sao bọn họ không chịu tuân thủ lời hứa?"   "Vì trong vòng một trăm năm trước, tất cả những người bảo vệ bí mật này đều làngười của Trương gia, do đó thực lực của Trương gia mới bị suy yếu. Theo thỏa thuậnban đầu giữa chúng ta, người trong Lão Cửu môn phải luân phiên nhau bảo vệ bí mậtnày.""Nhưng rồi bọn họ không ai giữ lời sao?"   Muộn Du Bình gật đầu: "Tôi đã là Trương Khởi Linh cuối cùng của Trương gia,nhiệm vụ canh giữ từ nay về sau đều do tôi gánh vác. Nhưng cậu đã đến đây rồi thì tôicũng cho cậu biết, mười năm sau nếu còn nhớ đến tôi, cậu có thể mở cánh cửa thanhđồng đến thay thế cho tôi."Chương 109.   "Khoan đã", tôi mất một lúc mới tiêu hóa hết mấy thông tin này, lại hỏi: "Theo nhưlời anh nói thì Lão Cửu Môn phải luân phiên nhau gánh vác trách nhiệm. Vậy Trươnggia các anh đã truyền qua nhiều đời rồi sao?"   Muộn Du Bình gật đầu, tôi lại hỏi: "Nếu không gặp phải chuyện ngoài ý muốn,chiếu theo giao ước thì giờ đến phiên ai trong Lão Cửu Môn?""Cậu", Muộn Du Bình đáp gọn lỏn.  Là tôi? Tôi ngẩn người: "Ý anh muốn nói, vốn dĩ tôi mới là người phải đi vào cánhcửa thanh đồng chờ đợi mười năm sao?"  Muộn Du Bình gật đầu, tôi còn định bảo anh nói rõ ràng hơn chút đi, hắn đã độtngột đưa tay điểm một cái vào sau cổ tôi, tôi liền mất đi tri giác.  Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Muộn Du Bình. Sau khi tỉnh lại, ngoại trừ Quỷngọc tỷ hắn để lại cho tôi, mọi thứ liên quan đến hắn đều đã biến mất.   Tôi điên cuồng lao đi tìm hắn, tìm đến nơi sâu nhất trong khe núi mới biết thì ratrong đó chẳng có con đường nào cả.  Con đường dẫn chúng tôi đến đây lúc trước không ngờ đã đóng lại. Còn nhớ lầntrước khi Muộn Du Bình bò qua cái khe này, hắn bỗng dưng biến mất rồi đột ngộtxuất hiện ngay trước mắt tôi, có lẽ lúc ấy hắn đi khởi động cơ quan nào đó nên mới cóđoạn đường về sau?   Tôi mòn mỏi đợi chờ ba ngày, đến khi cơn bão tuyết dần dần dịu lại, tôi mới hoàntoàn tuyệt vọng.Lầm lũi trở về.  Cuối cùng tôi cũng về tới Hàng Châu. Khi dạo bước bên bờ Tây Hồ, trời bỗng đổcơn mưa lất phất. Tôi nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, nghĩ tới kết cục của từngngười, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi rã rời.Không hiểu vì sao, nước mắt tôi cứ lã chã tuôn rơi. Tôi trở về cửa hàng của mìnhmà tưởng như quay về với tháng ngày xa xưa trong dĩ vãng, khi mọi chuyện chưa hềxảy ra.  Tôi cứ ngỡ sau khi mình đã hoàn thành tất cả, vẫn còn một điều gì đó lưu lại, thậtkhông ngờ đã chẳng còn gì nữa.  Nhưng tôi biết mình không thể ngừng chân, mình phải tiếp tục con đường phíatrước, bởi vẫn còn đó một lần mười năm.*Fangirl già đã chết lặng con tym, một lần nữa nhường lời cho lớp trẻ :(((((*Chương 110.   Chuyện đến đây có lẽ đã hoàn toàn kết thúc, những điều có thể biết tôi đã biết rõràng, những gì không thể biết tôi cũng hoàn toàn buông bỏ.Nhưng có một số việc vẫn nên sắp xếp lại để hoàn chỉnh toàn bộ câu chuyện.   Đến bây giờ tôi đã có thể xác định người trong Trương gia quả thực đến từ QuanĐông, bọn họ sống tại khu vực tập trung những người dân tộc thiểu số ở Quan ngoại(vùng đất phía đông Sơn Hải Quan), tất nhiên vào lúc đó họ còn chưa phải thiểu số.   Về cơ bản có thể thấy thời kỳ người Mông Cổ tiến vào trung nguyên và dựng lêntriều Nguyên ở Trung Quốc cũng chính là thời kỳ người Trương gia ít hoạt động nhất.Hầu như tất cả bọn họ đều lẩn trốn, mãi đến triều Minh mới bắt đầu hoạt động trở lại.  Tộc quy Trương gia vô cùng nghiêm khắc, cái tên Trương Khởi Linh không phải aicũng có thể đặt bừa, mà nhất định phải là người được tộc nhân lựa chọn làm tộctrưởng kế nhiệm mới được mang cái tên này.   Cho nên lúc đó mới có Kế hoạch Trương Khởi Linh, bọn họ muốn thông qua cáchnày để tìm ra tộc trưởng đương nhiệm của Trương gia.  Hơn nữa tôi đoán rằng không phải tất cả người trong Trương gia đều mang loạimáu kỳ lạ này, đó hẳn là một đặc tính di truyền lặn, thậm chí có thể xem là một chứngbệnh. Trong số hiếm hoi những người thuộc Trương gia mang loại máu kỳ lạ này,người nào có dòng máu thuần chất nhất mới được làm tộc trưởng. Mà phu nhân củatộc trưởng cũng phải là một cô gái trong tộc có dòng máu tương tự, như thế mới đảmbảo năng lực này được lưu truyền cho muôn đời sau. Đây chính là hôn nhân cận huyết, tuy bảo tồn được dòng máu quý giá nhưng cũngđồng thời di truyền lại một chứng bệnh khác, đó là chứng mất trí nhớ.   Từ thời kỳ giữa của Trung Hoa Dân Quốc đã không còn ai tiến vào cổ lâu nữa,điều này cho thấy khi đó Trương gia đã bắt đầu suy yếu một cách nhanh chóng.Nguyên nhân suy yếu là họ gặp phải kết cục chung của những thế lực phong kiếnTrung Quốc đương thời, mấy lần cách mạng đều là cách mạng toàn diện về hình tháiý thức, người của Trương gia dù có tài phú và thực lực đến đâu, dưới sự công kích củaluồng tư tưởng mới cũng dần dần sụp đổ từ trong gốc rễ.  Cũng chính lúc này, một thế lực trong gia tộc nhỏ của Trương Đại phật gia đã rờikhỏi phạm vi khống chế của Trương gia.  Những người đó hẳn là bậc cha chú của Trương Đại Phật Gia, bọn họ rời đi cũngkhông mang theo tin tức gì về gia tộc. Họ vẫn hoạt động tại vùng Đông Bắc nhưng lạivứt bỏ toàn bộ tổ huấn của Trương gia, bắt đầu mở rộng buôn bán, dần dần trở thànhthương nhân. Về sau người Nhật Bản xâm lược Đông Bắc, lớp người đi trước TrươngĐại phật gia hầu như đã chết hết trong thời kỳ cách mạng, vì thế Trương Đại Phật Giamang theo người trong tộc trốn đến Trường Sa. Thời bấy giờ cũng vì đại bản doanh của dân trộm mộ vùng Quan nội (chỉ miền tâySơn Hải Quan) đặt ở Trường Sa nên Trương Đại phật gia mới có thể trốn đến đó.Chương 111.  Từ khi đến Trường Sa, Trương Đại phật gia nhanh chóng khuếch trương thế lực,một mặt tích cực kháng Nhật, mặt khác mở rộng quan hệ với những hào kiệt ở địaphương. Năm ấy Trung Quốc đang ở vào thời kì rối ren nhất, nhưng cũng là nhữngnăm tháng huyền thoại với tầng tầng lớp lớp anh hùng xuất thế, dần dần Lão Cửu Môncũng được hình thành.   Trong đó, Thượng tam môn do liên hệ với Trương Đại phật gia kháng Nhật, dầndần cũng đứng về phe quân đội. Kháng Nhật thắng lợi, Trương Đại phật gia bướcchân vào chính trường, dựa vào gia thế và hoàn cảnh của mình, ông ta thừa sức đứngđầu cả một nhánh chuyên biệt; đồng thời ông ta cũng một mực muốn tìm ra bí mậttrường thọ của gia tộc mình.  Tuy Trương Đại phật gia hoàn toàn không biết tộc Trương gia gốc ở đâu, nhưngbậc cha chú của ông ta thì thế nào cũng còn lưu lại một chút ấn tượng trong trí nhớ.Hơn nữa, trong các thư tịch của Trương gia cũng ghi chép lại ít nhiều, bởi vậy ông tabiết được mọi bí mật mà tổ tiên mình sở hữu đều nằm trong cổ lâu của Trương gia –một mộ huyệt tập thể, nơi mai táng những người thuộc Trương gia.Ông ta cần phải tìm được Trương gia cổ lâu.  Trước tiên, ông ta bắt đầu vạch ra kế hoạch Trương Khởi Linh, giữa chiến loạn rasức tìm kiếm vị tộc trưởng hoàn toàn không rõ tung tích kia của Trương gia.  Rất nhiều người trùng tên trùng họ với Trương Khởi Linh được đưa đến, nhưng tìmmãi vẫn không thấy chính chủ. Lão Cửu Môn đương nhiệm cũng phải đứng dưới sựquản chế của Trương Đại phật gia, vừa để bảo vệ vừa để giám sát.  Cuối cùng, đến những năm sáu mươi của thế kỷ hai mươi, họ cũng tìm đượcTrương Khởi Linh. Dưới sự dẫn dắt của người này, Lão Cửu Môn đã hợp tác tiến hànhmột cuộc đổ đấu lớn nhất trong lịch sử, nhưng lại tổn thất nặng nề.Lần đổ đấu đó đã dẫn đến hai hậu quả.   Đầu tiên, địa vị của Trương Khởi Linh đã bị nghi ngờ đến gay gắt, toàn bộ tổ chứcchia ra làm hai phe phái.   Phe thứ nhất, tiêu biểu có nhóm của Hoắc lão thái khôn ngoan sắc bén nhất trongLão Cửu Môn, do được Trương Khởi Linh cứu giúp nên ra sức ủng hộ Trương KhởiLinh, thậm chí tôn thờ cúng bái Trương Khởi Linh như thánh thần. Điều này khiếncho sự quản chế của gia tộc Trương Đại phật gia trở nên hết sức gượng gạo. Phe cònlại bao gồm những người muốn đổ hết trách nhiệm của vụ đổ đấu thất bại này lên đầuTrương Khởi Linh. Mà ngay trong gia tộc Trương Đại phật gia cũng lại chia ra thànhhai phe phái nhỏ. Phe của Trương Khởi Linh phải đối mặt với nguy cơ bị thanh trừ,mà phe thứ hai, do có quan hệ chặt chẽ với các cấp trên nên thế lực ngày một hùngmạnh. Cuối cùng, đôi bên cấu xé đấu đá nhau cực kỳ gay gắt.   Ông nội tôi bắt đầu nảy sinh ý định muốn rút lui ngày càng mãnh liệt. Ông khôngmuốn tiếp tục chứng kiến mọi người bỏ mạng vì những chuyện vô nghĩa này nữa,không muốn thấy biết bao anh hùng hào kiệt năm nào chỉ vì đi theo Trương Đại phậtgia mà chết oan chết uổng.   Cho nên, ông vẫn một mực đứng về phe Trương Khởi Linh. Về phần Trương KhởiLinh, sau lần đổ đấu kia đã bị trọng thương, khi tỉnh lại thì hoàn toàn mất đi ký ức.Chương 112.   Ông nội tôi thu xếp cho ba đứa con trai của mình thật ổn thỏa. Ông biết thế hệ kếtiếp của mình nhất định không thể nào trốn thoát, nhưng nhờ sự cơ trí, ông đã thấyđược cơ hội để phát triển.   Ông mong muốn đến đời tôi là Ngô gia có thể hoàn toàn thoát ra khỏi cái vòngluẩn quẩn này, vì vậy ông đã sắp xếp sẵn từng đường đi nước bước trong cuộc đời củacha tôi, chú Hai và chú Ba.    Ông sắp xếp mọi việc vô cùng khéo léo, tất cả đều căn cứ vào sự khác biệt trongtính cách của ba người con trai.   Ông chọn chú Hai, người khôn ngoan và có sở trường nhất về tâm kế làm ngườinối nghiệp mình; đồng thời muốn cha tôi cùng với kẻ cứng đầu khó quản thúc nhất làchú Ba hoàn toàn thoát khỏi vòng kìm kẹp của tổ chức.   Nhưng ông không ngờ, sự xuất chúng của chú Ba đã vượt ra khỏi tầm khống chếcủa ông. Tức là, chú Ba không chỉ trở thành kẻ trộm mộ với tài nghệ xuất sắc nhất, kẻhào sảng phóng khoáng nhất trong ba anh em, mà còn trở thành một trong nhữngnhân tài kiệt xuất được cấp trên coi trọng nhất.  Kết quả, chú Hai lại biến thành người thừa. Đời thứ hai của Lão Cửu Môn, nhânvật đại diện cho Ngô gia là Ngô Tam Tỉnh. Lúc đó chú Ba không hề biết đó chẳngphải là chuyện vẻ vang gì. Đương nhiên cấp trên cũng không biết chú Ba không phảikẻ dễ chọc.   Tất cả các gia tộc khác đều có quyết định của riêng mình. Hoắc gia do có quan hệthông gia với cấp trên, nên vẫn một mực đứng về phe Trương Khởi Linh. Gia tộc nàychỉ do phụ nữ đứng đầu, có một thời gian Hoắc Tiên Cô đã dốc toàn bộ sức lực và khảnăng để bảo vệ tính mạng của Trương Khởi Linh.  Về phần Giải gia thì Giải Cửu Gia chính là người nhìn nhận thấu suốt nhất cái thếcục hỗn loạn này. Ông ta hiểu rõ chạy trốn giống như ông nội tôi hay gầm ghè vật lộngiống như Hoắc Tiên Cô đều không thể giải quyết được vấn đề. Cứ như vậy mãi thìcuối cùng Lão Cửu Môn nhất định sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, ông ta đã thấy rất nhiều vídụ tương tự trong lịch sử rồi.Sau khi thông suốt điểm này, Giải Cửu Gia liền bắt tay hạ một ván cờ cực kỳ cựckỳ hiểm độc.Chương 113.Ông ta tìm đến đứa con trai của mình, hạ xuống quân cờ đầu tiên.Sự phản kích của Lão Cửu Môn đã bắt đầu đúng như mưu tính của Giải Cửu Gia.    Công tác khảo cổ Trương gia cổ lâu sau này do đời thứ hai của Lão Cửu Môn lầnđầu hợp tác. Bọn họ cũng không biết, lần thám hiểm này nguy hiểm đến thế nào.Ngoại trừ mấy nhân vật chủ chốt, những người còn lại đều không hay biết lần đó vốnkhông phải khảo cổ, mà thực ra chỉ là một cuộc đưa tang. Nghiên cứu khảo cổ vềTrương gia cổ lâu đã hoàn thành từ năm 1970 rồi, làm được điều này đều nhờ vào sốtài liệu khổng lồ do lần khảo cổ lớn nhất trong lịch sử năm đó thu về. (Đa số tài liệuđều là thành quả thu hoạch của lão Răng Vàng, Kim Vạn Đường)  Xưa nay chưa từng có lực lượng nào hùng hậu đến thế, đội ngũ này do gia tộcTrương Đại phật gia khi ấy đang đắc thế chỉ huy nhằm hoàn thành toàn bộ hoạt độngthăm dò khảo cổ. Nhưng sau khi bước vào Trương gia cổ lâu, cả đội đã bị tiêu diệt.  Vì thế, cấp trên mới bắt đầu sử dụng đến đời thứ hai đã dần dần lộ diện. Một độiđã bị Bàn Mã giết hại, lúc ấy chỉ có vài người xuống dưới lòng đất khảo sát là maymắn thoát nạn, thế nhưng khi bọn họ trở lại mặt đất thì đội của Giải Cửu Gia đã tiếpquản tất cả.   Đội ngũ này hoàn toàn không chấp hành bất cứ nhiệm vụ nào nữa, bọn họ thiêuhủy quan tài cần phải hạ táng, dùng nước thép bao phủ thi thể, hủy luôn toàn bộ số tàiliệu rồi mang theo thi thể bỏ trốn. Tổ chức bắt đầu phát hiện có điểm khác thường, liền truy nã bọn họ khắp trời Namđất Bắc.  Bọn họ trốn đến Hàng Châu đúng vào lúc phạm vi cuộc truy đuổi gay gắt nhất,đành bất đắc dĩ xin nương nhờ chỗ ông nội tôi.   Mà lúc đó, chú Ba tôi đang lấy cớ xây sửa cửa hàng để ngấm ngầm thăm dò mộthoàng lăng bí mật triều Nam Tống nằm sâu dưới lòng đất Hàng Châu. Ông nội tôi bèndùng chiêu Ve sầu thoát xác, giấu luôn thi thể vào hoàng lăng kia.Còn người của Giải Cửu Gia thì chia thành từng tốp nhỏ, lẫn vào trong nội bộ củatổ chức, bắt đầu mục tiêu phá hủy phần lớn các tài liệu liên quan, giết chết hoặc thaythế các nhân viên chủ chốt. Cũng trong thời gian đó, Hoắc lão thái bắt đầu phát hiệncon gái mình có điểm gì đó bất thường.   Song song với đó, một mục tiêu khác của Giải Cửu Gia chính là đưa Trương KhởiLinh đi. Vào thời ấy chỉ có một viện điều dưỡng tên Cách Nhĩ Mộc là không kẻ nàocó thể chấm mút được gì, toàn bộ tư liệu cũng như nhân vật chủ chốt đều nằm trongđó.   Nghiên cứu vẫn được tiếp tục, đội khảo cổ giả nhận chỉ thị của đoàn khảo cổ TâySa, đến Tây Sa trước. Khi đội khảo cổ ở Tây Sa đang sắp xếp lại trang bị, Hoắc Linhvà Văn Cẩm thật sử dụng mật lệnh giả, điều Hoắc Linh và Văn Cẩm giả đến núiTrường Bạch, còn bản thân mình thì trà trộn vào đội khảo cổ giả. Để thêm người giúpđỡ, Văn Cẩm đã đến tìm chú Ba. Mà cũng chính vào lúc đó, gián điệp của Giải CửuGia đã đưa được Trương Khởi Linh ra khỏi viện điều dưỡng thành công.   Trong khi đó, để nhận được sự hỗ trợ nhiều hơn, Giải Liên Hoàn đã liên hệ vớiCầu Đức Khảo. Cầu Đức Khảo có tay trong, trực tiếp lấy tài liệu về cổ mộ Tây Sa trợgiúp cho Giải Liên Hoàn.   Đó là lần đầu tiên chú Ba tham gia vào vụ việc. Lúc đó, Giải Cửu Gia đã qua đời,Giải Liên Hoàn phát hiện đội ngũ của mình có vấn đề, nhưng nhất thời ông ta khôngđoán ra được vấn đề ở chỗ người đánh tráo đã bị đánh tráo trở lại, chuyện này thật sựrất kỳ quặc, khó mà hiểu nổi.  Giải Liên Hoàn khác Giải Cửu Gia ở chỗ ông ta không tuyệt tình được như chamình, không thể hi sinh mọi thứ vì mục đích cuối cùng. Đau đầu vì sự xuất hiện củaNgô Tam Tỉnh, ông ta cũng trà trộn vào trong đội ngũ.Chương 114 (HẾT).   Khi ấy, kế hoạch của Giải Liên Hoàn hẳn là chiếu theo suy nghĩ của Giải Cửu Gia,tìm một người thay thế cho Ngô Tam Tỉnh, cho nên trước đó ông ta đã mang theo mộtcon thuyền, bám theo đoàn thuyền của đội khảo cổ từ xa.  Trên thuyền ông ta chuẩn bị sẵn một kẻ thay thế cho Ngô Tam Tỉnh, người nàynhất định là do Giải Cửu Gia sắp xếp chu toàn từ rất lâu trước đó.   Ngô Tam Tỉnh hoàn toàn không bị khống chế, việc đó xảy ra trước khi chú Ba kểlại câu chuyện này.   Chuyện xảy ra giữa Giải Liên Hoàn và chú Ba dưới đáy biển hoàn toàn là do chúBa hư cấu, bởi đó là lần đầu tiên họ chạm mặt trong hoàn cảnh không có bất kì kẻ nàotheo dõi.   Trong cổ mộ, giữa hai người đã xảy ra một trận đụng độ kịch liệt. Khi đó chú Bađã hoàn toàn phát điên, thân thủ, sự quyết đoán, thận trọng và tàn nhẫn đã bù đắp chobản tính lỗ mãng ngày thường của chú. Kẻ đứng trong bóng tối định tập kích chú Batrong nháy mắt đã bị giết chết.   Hẳn là vì bị chú Ba ép hỏi, hoặc là gặp thời cơ thuận lợi, Giải Liên Hoàn đã nói ratất cả kế hoạch.   Cho nên, trong mộ thất dưới đáy biển, hai người bắt tay hợp mưu với nhau. Bảnthân Giải Cửu Gia điều hành cả một tổ chức như vậy vốn đã không thuận lợi, cho nênsự gia nhập của chú Ba đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch của Giải Liên Hoàn kế thừa từGiải Cửu Gia.  Tính quyết đoán của Chú Ba vừa khéo bù đắp cho khuyết điểm của Giải LiênHoàn, thêm vào đó bản thân chú vốn cẩn thận nên hai người bọn họ đã bắt tay vàomột kế hoạch mạo hiểm và chóng vánh nhằm hoàn toàn hủy diệt đầu não của tổ chức,cũng chính là hậu duệ của Trương Đại phật gia. Điểm quan trọng nhất trong kế hoạch này chính là bọn họ phải tìm được viện điềudưỡng.Cho nên Giải Liên Hoàn giả dạng thành chú Ba, diễn một vở kịch Song hoàng (*).Ở huyệt mộ dưới đáy biển, chú Ba đã dùng hương Cấm Bà gây mê mọi người, sau đólấy thuyền của Giải gia đưa họ cập bờ, trả về cho tổ chức. (*) Một loại hình kịch nghệ cổ của Trung Quốc do hai người phối hợp diễn xuất.Một người biểu diễn động tác, một người đứng sau màn hát hoặc nói.   Hương Cấm Bà là một loại dược vật hết sức đặc biệt, thời gian thần trí mơ hồ khádài. Giải Liên Hoàn đóng vai người đầu tiên tỉnh lại, thêu dệt một câu chuyện li kì rồichuyển bọn họ đến viện điều dưỡng. Sau đó, Giải Liên Hoàn cùng với chú Ba nội ứng ngoại hợp, đồng thời sử dụngmưu kế chặt đứt mối dây liên hệ giữa viện điều dưỡng và tổ chức.   Cùng lúc đó, một đội ngũ khác bị lừa đến núi Trường Bạch, không ngoài dự đoánđã găp nạn ở Vân Đỉnh thiên cung. Đống thây khô chúng tôi trông thấy trong Vòng tửvong chính là thi thể của nhóm người này.   Căn cứ vào số lượng thi thể kết hợp với câu chuyện của Thuận Tử (*), có thể suyra những người lên núi năm đó không phải đều đã chết hết. Tôi nghĩ những kẻ có thểgiả mạo Trần Văn Cẩm và Hoắc Linh hẳn phải có chút bản lĩnh, không rõ hai cô gáiấy có chạy thoát khỏi tay hai kẻ kia không.(*) Là người dẫn đường cho nhóm của Tà lên Vân Đỉnh thiên cung trong phần 4.   Nhưng đúng vào lúc này, tình hình đã phát sinh biến đổi. Lúc này cả đội chia ralàm ba nhóm, một là nhóm Trần Văn Cẩm chạy trốn sau cùng, một nhóm là chú Bavà Giải Liên Hoàn, nhóm còn lại là Muộn Du Bình.  Chú Ba thật một mực muốn tìm kiếm đám người Giải Liên Hoàn và Trần Văn Cẩm.Mà đám người Trần Văn Cẩm sau khi trốn ra khỏi viện điều dưỡng đã không thể tintưởng bất kì ai nữa.   Hiển nhiên cả Giải Liên Hoàn lẫn Ngô Tam Tỉnh đều không đáng tin, hai kẻ đó sẵnsàng hi sinh những người khác vì mục đích của mình, mà tổ chức thì càng tuyệt đốikhông thể tin.  Bọn họ vì lẩn trốn cuộc truy bắt và tìm kiếm chân tướng sự việc mà bắt đầu thámhiểm Cách Nhĩ Mộc, hơn nữa còn làm ra cuộn băng ghi hình, mục đích là để cảnh báođời thứ ba.  Tôi nghĩ tới đây, cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp. Trong thế cục hỗn loạn này,những kẻ khác đều vì công danh lợi lộc của riêng mình, bất chấp đôi tay vấy máu.Duy chỉ có đội ngũ do hai cô gái này dẫn đầu dù ở vào cảnh khốn cùng đến thế nàovẫn luôn nghĩ đến chuyện tìm hiểu bí mật và bảo vệ người khác.  Mà chú Ba và Giải Liên Hoàn vẫn cố thủ ở Hàng Châu, tìm kiếm tung tích củanhững người kia ở khắp mọi nơi. Tôi tin chú Ba chấp nhất như thế là vì tình cảm đốivới Trần Văn Cẩm.    Nhưng không thể phủ nhận rằng hoàn toàn có khả năng Giải Liên Hoàn muốn thủtiêu bọn họ để trừ hậu hoạn. Lần đó Văn Cẩm gặp tôi có nhắc cho tôi biết chú Ba làgiả, cũng chính vì nguyên nhân này.  Lúc này, công cuộc truy lùng Giải Liên Hoàn diễn ra trong bí mật đã trở nên khẩntrương hơn bao giờ hết. Cuối cùng Giải Liên Hoàn cũng tới Hàng Châu, đi xuống bêndưới cửa hàng của chú Ba trông chừng cỗ quan tài kia, đợi ngày đó tới.   Cũng từ ngày đó trở đi, chú Ba mà tôi gặp thật ra là hai người khác nhau, chẳngqua lúc ấy tôi thật sự không ngờ trên thế gian này lại có kỹ thuật làm mặt nạ da ngườihoàn hảo đến vậy. Vả lại hai người kia cũng có vô số điểm giống nhau, cho nên thậtsự rất khó phân biệt.   Trong thời gian này, tôi luôn cảm thấy chú Ba xuất quỷ nhập thần, thì ra là do cóhai chú Ba. Cả hai chú Ba đều hết sức quen thuộc với tất cả mọi thứ, có điều tính cáchhơi bất đồng, khi bọn họ cùng làm một việc thì mỗi người lại có cách riêng của mình,cũng để lại những manh mối khác nhau. Những manh mối này đan xen lẫn lộn khiếncho sự việc càng thêm phức tạp kì quái.    Tôi không sao phân biệt nổi người đối diện tôi khi nào là Ngô Tam Tỉnh, khi nàolại là Giải Liên Hoàn. Nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, không chỉ một lần tôi thấytính cách chú Ba thay đổi.   Bỏ qua những điều vụn vặt thì bọn họ tựa như anh em song sinh, vì một mục đíchchung mà không ngừng cố gắng.   Lại nói đến Trần Văn Cẩm và Hoắc Linh, lúc này họ đã đưa người của mình đếnCách Nhĩ Mộc điều tra được một thời gian. Thân thể của họ vì ăn nhầm đan dược màxảy ra rất nhiều biến đổi.    Hoắc Linh biến đổi đặc biệt nhanh, thần trí bắt đầu mơ hồ, trí nhớ dần dần giảmsút. Bọn họ đành phải lấy viện điều dưỡng bỏ hoang làm nơi theo dõi tình trạng củaHoắc Linh.  Mà Muộn Du Bình cũng có mục đích của riêng mình, hắn trở lại Trương gia cổ lâu.Đáng tiếc từ nhỏ hắn đã mắc phải căn bệnh mất trí nhớ di truyền của Trương gia, saubị bắt làm mồi đem vào cổ mộ câu thi rồi được Trần Bì A Tứ cứu, một lần nữa trở vềvới mọi người.   Nhưng lúc này thế lực của tổ chức đã chẳng còn như xưa, cơ hồ trở thành hữudanh vô thực, không thể khống chế chặt chẽ cục diện như trước nữa.    Lúc ấy chú Ba và Giải Liên Hoàn cảm thấy mọi chuyện hết sức kỳ quặc, bọn họ lấyra từ cổ mộ bên dưới cửa hàng chú Ba một chiến lợi phẩm lấy được từ Trương gia cổlâu —— Hắc kim cổ đao, dùng để dò xét Muộn Du Bình.   Cùng lúc đó, Cầu Đức Khảo bắt đầu chính thức nhúng tay vào vụ này, không camlòng làm một kẻ đầu tư bị lừa gạt nữa. Do đó mới có chuyện Cầu Đức Khảo mangtheo tất cả tài liệu mà Kim Vạn Đường thu thập được đến cửa hàng tìm tôi.   Ngay sau khi thấy sách lụa Chiến quốc, chú Ba lập tức hiểu ra Cầu Đức Khảo hiệngiờ là mối họa lớn cần phải chế ngự, vì thế mới tổ chức chuyến thám hiểm đầu tiênđến Thất tinh Lỗ Vương cung. Thật không ngờ, mọi chuyện từ đó về sau ngày càngkhông thể kiểm soát.
link coi film trên youtube: https://www.youtube.com/channel/UCjJCriq_y9sY_qomke3NWQQ
link drive trọn bộ bản PDF: https://drive.google.com/folderview?id=0B_RQtE2GdJmxfmdjbXJ0YUxlLXg0VlMyVmVYYmhyQ2s2SXF6dFNiOE5xVHo2WV9rcXAzb2M&usp=sharing ( chủ sở hữu là Vi Vy)

Đạo Mộ Bút KíWhere stories live. Discover now