Bất an

46 7 0
                                    

"Florentino yêu cầu anh đi cùng một người phụ nữ tới buổi dạ tiệc."
Sự im lặng tràn ngập cả 2 căn phòng, và cả hai đều im lặng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nhau trên màn hình. Vẻ mặt của Gavi chuyển từ vui mừng sang bối rối, và nụ cười của cậu đã hoàn toàn biến mất. Cậu đang cố gắng xử lý những gì người kia vừa nói.
"Ông ấy gọi anh đến sau buổi tập," Jude thì thầm, sau vài phút im lặng, khi anh ngồi vào chiếc ghế tựa. "Ông ấy nói với anh rằng ông ấy ủng hộ xu hướng tính dục của anh và trên hết là mối quan hệ của anh với em, nhưng ông ấy tin rằng đã đến lúc xua tan những tin đồn để anh không phải nhận những lời chỉ trích. Và những tin đồn sẽ lắng xuống bằng cách đưa một cô gái đến một số giải thưởng mà theo ông ấy, anh sẽ là nhân vật chính."
Tim Gavi có chút nhói đau, cậu chớp mắt mấy lần để cố hiểu và tiếp nhận những lời phát ra từ miệng đối phương. Cậu di chuyển, cắn môi trong khi nghĩ ra câu trả lời.
"Nhưng ông ấy có ép anh hay không..?"
"Ông ấy không ép buộc anh, ông ấy chỉ khuyên anh. Ông ấy nói với anh rằng anh có thể chọn ai đó để đưa đi, thậm chí có thể là người nhà xa hay gì đó tương tự. Nhưng nếu là vậy thì không hề ám chỉ việc đang ở trong một mối quan hệ nào đó, điều đó sẽ còn tệ hơn nhiều so với việc hẹn hò với một người đàn ông," anh nói đùa, mặc dù với một nụ cười có phần gượng ép.
Nhưng Gavi không có tâm trạng đùa giỡn. Cậu nuốt khan, gật đầu mấy cái như muốn nói rằng mình hiểu người kia đang nói gì. Nhưng lòng cậu vẫn thấy thắt lại, càng thắt lại hơn khi cậu hỏi điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến vào lúc đó.
"Và anh định dắt ai đi cùng?"
Câu hỏi lơ lửng trong không khí, với một câu trả lời không bao giờ đến. Jude chỉ đơn giản đưa cả hai tay lên mặt, như thể muốn giải tỏa cuộc chiến nội tâm mà anh đang gặp phải. Gavi kéo cả hai chân lên ghế, ôm chúng và tựa cằm lên đầu gối. Người kia không muốn nói ra, nhưng dù vậy, Gavi biết rất rõ câu trả lời là gì.
"Ai thế?"
"Anh không biết, Pablo. Anh thậm chí còn không biết liệu điều này có phải là lựa chọn tốt nhất hay không. Nhưng nó sẽ giúp ích, em muốn giữ bí mật mối quan hệ này, nên anh nghĩ điều này sẽ có ích..."
"Em muốn giữ bí mật," chàng trai trẻ hơn nói rõ, với giọng điệu khá khô khan "không phủ nhận."
Cậu hối hận vì những lời nói đó khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của bạn trai. Cậu biết mình đã đề cập đến chuyện này để cùng nhau quyết định, cũng không bao giờ muốn làm tổn thương anh, nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra.
"Được thôi," cậu bình tĩnh, cố nở một nụ cười bất cứ khi nào có thể và tựa người vào bàn trước mặt "Anh nghĩ gì về bạn của chị họ Sarah?"
"Cô ấy?" Anh hỏi, ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ, nhướng mày và nghiêng người lại gần camera, có phần thoải mái hơn.
"Cô ấy yêu anh, hiển nhiên tin đồn sẽ tan biến ngay lập tức. Và em tin tưởng anh."
"Em đã làm gì với Pablo ghen tuông và chiếm hữu của anh rồi?" Bellingham nói đùa, mỉm cười trìu mến.
"Này! Em không như vậy," cậu cau mày phàn nàn. Điều đó đã khiến bạn trai của cậu cười lớn, xúc phạm Gavi, "Jude!" Cậu kêu lên, giống như một đứa trẻ.
Và những ngày sau đó, Gavi cảm thấy một áp lực lớn trong lồng ngực, cắn môi và quan sát tình hình từ xa. Cậu nới lỏng cà vạt một chút, cảm giác như nó khiến cậu nghẹn ngào, không rời mắt khỏi cặp đôi đang tạo dáng trước ống kính.
Cô gái trông giống như một nữ thần, tạo dáng trước mặt mọi người như thể cô được sinh ra để làm điều đó. Chiếc váy trắng cô mặc giống như cô dâu nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều, làm nổi bật những đường cong của cô và một tay luôn chống lên hông. Làn da rám nắng của cô dường như bừng sáng dưới ánh đèn, cùng với nụ cười với hàm răng trắng bóng. Mái tóc đen của cô ấy được buộc thành một bím dài, dài đến mức có lẽ cô ấy đã nối tóc nhưng trông nó vẫn rất đẹp.
Nhưng cậu không hề để ý đến cô. Cậu đang nhìn chàng trai cao lớn bên cạnh cô, mỉm cười rụt rè hơn cô gái rất nhiều. Tuy nhiên, anh vẫn mặc bộ vest đen đó, giả vờ làm chú rể, với sự tự tin và biết nó phù hợp với mình đến mức nào. Tóc của anh đã ngắn hơn vài ngày trước và râu của anh đã được cạo. Một tay anh đút trong túi, tay còn lại đặt trên lưng cô gái.
Hoặc Gavi hy vọng đó là phần lưng nhỏ của cô ấy chứ không phải chỗ thấp hơn.
Cô gái dường như đang lẩm bẩm điều gì đó buồn cười sau tay mình, khiến Jude bật cười và đưa tay lên hông cô, kéo cô lại gần mình hơn. Đó là điều cuối cùng khiến cậu không muốn nhìn nữa và thậm chí bỏ đi.
Cậu biết điều này. Cậu biết cô gái xinh đẹp đó, cậu bảo Jude hãy đưa cô ấy đi. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể không nghĩ về việc họ đã trở thành một cặp đôi tuyệt vời như thế nào.
Jude là người song tính. Có lẽ anh xứng đáng được hẹn hò với cô gái đó, hoặc một cô gái khác xinh đẹp như vậy, chứ không phải cậu. Ít nhất anh sẽ không phải che giấu mối quan hệ của họ và có thể thoải mái thể hiện bản thân ở bất cứ đâu. Anh sẽ không cần phải kiềm chế nếu muốn hôn cô gái đó.
Cậu cắn môi khi bước nhanh, không biết phải đi đâu, trong khi nước mắt lưng tròng. Cậu bước đi không mục đích, không để ý đến ai, nhưng có người đã ngăn cậu lại bằng cách nắm lấy cánh tay cậu. Cậu quay lại cố gắng ngụy trang cho đến khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của Pedri. Đó là khi cậu biết mình đã an toàn và chỉ đơn giản là gục ngã.
Ở phía bên kia của căn phòng, Jude đã rời khỏi thảm đỏ và đang bình tĩnh trò chuyện với người bạn đồng hành của mình, với ly sâm panh trên tay và đôi mắt đảo quanh căn phòng, tìm kiếm ai đó đặc biệt.
"Em có thấy Pablo không?" anh hỏi, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ. Cô gái chớp mắt vài lần và nhăn nhó, điều mà Bellingham không nhìn thấy vì anh không nhìn cô.
"Em đã nhìn thấy anh ấy khi chúng ta ở trên thảm đỏ. Anh ấy đang nhìn chúng ta, nhưng khi em nhìn lại thì anh ấy đã biến mất. Không biết anh ấy đã đi đâu, nhưng chúng ta có thể tìm anh ấy sau."
"Em có thể giữ cái này được không? Anh sẽ quay lại ngay." Anh nói, gần như buộc cô gái tóc nâu cầm lấy ly của mình và chạy trốn khỏi đó, tìm kiếm người đã khiến anh phát điên.
Nhưng anh không tìm thấy cậu. Những gì anh ấy tìm thấy, khoảng 10 phút sau, là một nhân viên sự kiện nào đó ra hiệu rằng họ nên ngồi xuống.
Và khi anh ngồi xuống, anh đã nhìn thấy cậu. Cậu không ở bên cạnh, cậu ngồi hai ghế bên trái, chỉ cách nhau bởi Pedri và Ferran Torres. Anh muốn đến gần, nhưng anh cũng thấy người bạn đồng hành của mình đã ngồi sẵn và kéo tay anh để làm điều tương tự, nên anh thở dài và đơn giản làm điều đó.
Lễ trao giải trôi qua trong tiếng cười gượng, tiếng vỗ tay và những bài phát biểu không ngừng nghỉ. Jude cố gắng giữ bình tĩnh nhưng
tâm trí anh không ngừng nghĩ đến Gavi. Mỗi lần quay về phía cậu, trái tim anh như thắt lại, ước gì có thể lại gần và ôm lấy cậu. Điều duy nhất khiến anh vui lên vào lúc đó là anh có thể làm được điều đó và hơn thế nữa suốt đêm.
Trong khi đó, Gavi đang đấu tranh nội tâm với cảm xúc của mình. Cậu đã cố gắng đánh lạc hướng bản thân trong buổi lễ, nhưng mỗi khi ánh mắt cậu nhìn vào Jude, cậu lại cảm thấy đau đớn và khao khát. Tại sao cậu lại đồng ý với vở kịch này?
Pedri nhận thấy sự căng thẳng. Anh ấy dường như là người duy nhất nhận thấy những ánh mắt lén lút mà họ trao nhau, biểu cảm của họ tiết lộ nhiều điều hơn một người bạn đồng hành giả tạo có thể che đậy. Anh thở dài, biết mình không thể làm gì để giúp họ.
Cuối cùng, sau buổi lễ dài, thời gian diễn ra bữa tiệc sau đó cũng đã đến. Jude không ngần ngại và nhanh chóng nói lời tạm biệt với người bạn đồng hành của mình, người đang đứng bối rối nhìn anh bước đi. Ở đó không có nhà báo nên anh không còn quan tâm đến cô gái đó nữa.
"Hi," anh thì thầm, tim anh nhảy lên vì vui mừng vì cuối cùng cũng được ở gần đối phương.
Gavi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cậu hít một hơi thật sâu trước khi quay lại, cố gắng nở nụ cười đẹp nhất và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng dường như mọi chuyện không có tác dụng khi Jude xóa bỏ mọi dấu vết hạnh phúc và chuyển nó thành mối quan tâm.
"Em ổn chứ?"
"Chúng ta có thể rời đi được không?"
Jude nhận thấy sự khẩn cấp trong giọng nói của cậu nên chỉ gật đầu. Anh nắm lấy tay người kia một cách có phần do dự để dẫn cậu đi qua đám đông, nhưng điều đó khiến anh yên tâm hơn một chút khi người trẻ hơn đan tay họ vào nhau và dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay anh.
Đường vào phòng khá lạ. Họ im lặng, không dám nhìn vào mắt nhau và trong lòng rối bời. Tuy nhiên, bàn tay của họ không bao giờ tách rời.
Khi đến nơi, anh để cậu bé nhỏ hơn vào trước, cậu tách tay ra đi thẳng đến giường và quăng mình úp mặt xuống. Anh không khỏi mỉm cười dịu dàng, đóng cửa lại sau lưng, cởi chiếc áo khoác chật chội của mình ra và để xung quanh. Anh đến gần giường, ngồi ở mép giường và vuốt ve lưng cậu.
"Anh cần em nói chuyện với anh, em yêu."
Và như thể có một chiếc lò xo, cậu ngồi trên giường khiến Jude ngạc nhiên. Cậu có một vẻ ngoài kiên quyết, với đôi mắt hơi ngấn nước vì muốn khóc và miệng mím lại.
"Anh có hạnh phúc với em không?"
Jude chớp mắt vài lần, thực sự ngạc nhiên rằng đây chính là vấn đề. Anh cau mày, cố gắng giải mã khuôn mặt của người kia.
"Anh là người hạnh phúc nhất thế giới, Pablo. Đây là câu hỏi kiểu gì vậy?"
"Em biết anh hạnh phúc, nhưng có lẽ không phải 100%. Có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn nếu không có em."
"Làm ơn đừng nói những điều vô nghĩa nữa, và nói cho anh biết có chuyện gì."
"Em đã thấy anh đi cùng cô ấy," cậu thì thầm, cuối cùng cũng bỏ đi vẻ kiên quyết và thể hiện sự quan tâm của mình. "Hai người thật là một cặp đẹp đôi. Cô ấy đơn giản là một Nữ thần, với những đường cong sexy và nụ cười đáng ghen tị. Hai người thật hoàn hảo khi ở bên nhau."
Jude đợi cậu nói tiếp nhưng cậu vẫn im lặng, nhìn anh bằng đôi mắt cún con.
"Em yêu, anh không biết em đã thấy gì, nhưng cô ấy không hấp dẫn anh, anh đưa cô ấy đến buổi dạ tiệc chỉ vì..."
"Không, không, không," cậu ngắt lời, lắc đầu nhiều lần "Bản thân cô ấy không phải là vấn đề. Em chỉ nghĩ và tin rằng anh sẽ hạnh phúc và tự do hơn khi ở bên một người phụ nữ, chứ không phải với em."
Đó là điều anh không ngờ tới. Jude tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu đùa cợt nào trên khuôn mặt người kia, nhưng nhận ra rằng không hề có điều đó. Anh chớp mắt vài lần, mất cảnh giác trước tất cả những điều này, nhưng Gavi dường như tôn trọng thời gian suy nghĩ của anh.
"Pablo, anh hy vọng em không nói điều đó một cách nghiêm túc."
Nhưng chàng trai trẻ hơn chỉ im lặng, nhìn anh chăm chú và nước mắt rơi xuống. Jude không khỏi thở dài, tiến lại gần đối phương và áp trán họ vào nhau, đồng thời đặt cả hai tay lên má cậu.
"Cô ấy, hay bất kỳ người phụ nữ nào có thể có những đường cong đẹp nhất thế giới, nụ cười đẹp nhất và bộ ngực đẹp nhất, nhưng kể từ khi gặp em, anh không thể tập trung vào điều đó. Anh không quan tâm đến tự do vì em đã khiến anh hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác trên thế giới, dù đàn ông hay phụ nữ. Và anh muốn điều đó được khắc sâu vào đầu em."
"Anh có chắc không?" Cậu thì thầm, nhắm mắt lại. "Anh nói với em càng sớm thì càng bớt đau."
Jude chế giễu, không thể kìm được nụ cười. Anh nhẹ nhàng đẩy người kia cho đến khi cậu nằm trở lại giường, lần này đối mặt nhau, trèo lên người cậu. Anh bắt đầu bằng những nụ hôn nhẹ nhàng lên quai hàm cậu, cho đến khi anh cảm thấy cậu đưa tay vào áo sơ mi của anh, siết chặt nó giữa các ngón tay.
"Được rồi, vậy bây giờ anh sẽ nói cho em biết," anh nói, nở nụ cười rộng hơn và cảm thấy tim mình đang đập mạnh. "Anh yêu em."
Gavi nhìn anh, chớp mắt vài lần để lau nước mắt. Anh ấy có nghiêm túc không?
"Anh yêu đôi mắt nâu của em, những lọn tóc xoăn của em và lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện khi em cười. Anh yêu đôi bàn tay của em, sự tương phản làn da của chúng ta và cách em đỏ mặt khi anh nói điều gì đó hay ho. Anh yêu thái độ quyết liệt của em trên sân, yêu sự phấn khích như một đứa trẻ của em, yêu sự lãng mạn khi chúng ta ăn mừng điều gì đó. Anh rất yêu em, và cuối cùng điều làm anh sợ là phải xa em."
Anh không khỏi bật cười khi nhìn thấy người bạn trai nhạy cảm của mình lại khóc, lần này cậu khóc rất hạnh phúc. Anh chưa kịp làm gì thì Gavi đã đưa tay lên tóc anh và kéo anh lại gần, cuối cùng môi họ đã chạm nhau.
Chúng là một mớ hỗn độn của răng, lưỡi, nước bọt và nước mắt mặn chát, nhưng nó rất hoàn hảo. Gavi cảm thấy ấm áp trong lồng ngực, cuối cùng cũng biết chắc rằng Jude không cần bất kỳ người phụ nữ nào. Anh ấy chỉ cần cậu.
"Bây giờ bất cứ điều gì em nói đều thất bại," cậu cố tỏ ra buồn cười khi họ tách ra và cậu đã thành công trong việc khiến bạn trai mình bật cười. "Nhưng em cũng yêu anh."
END.

JudeGavi [TRANS] | Bất anWhere stories live. Discover now