"Đúng vậy."

"Cậu ấy đang bận. Cậu có thể ngồi chờ đến khi cậu ta xong việc."

Đang bận hả?

Lance nhìn đàn anh đang ngủ ngon trên sô pha, rồi nhìn lại Orter vẫn ung dung xem nó là chuyện bình thường, cậu quyết định không hỏi gì thêm.

"Được rồi."

Cậu bước đến chiếc ghế đối diện và ngồi xuống và lấy ra một quyển sách để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Bầu không khí im lặng, thi thoảng lại truyền đến tiếng lật trang cùng tiếng ma sát của ngòi bút trên trang giấy. Cứ như thế, Lance ngồi chờ cho đến khi tiếng bút dừng lại và người kia thở ra một hơi dài.

Lance nhìn thấy Orter đứng dậy và đi đến bàn, tự rót cho mình một tách trà. Anh ngồi xuống khoảng trống ở cuối chiếc ghế mà Rayne đang nằm, hành động nhẹ nhàng, cẩn thận để không đánh thức cậu dậy.

"Cậu đến tìm Rayne về việc kí túc xá tối qua đúng không?"

Lance hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi đó. Suy cho cùng, trường Easton không thuộc quản lý của Bộ phép thuật và những việc nhỏ đó sẽ không phiền đến Orter Madl xử lý.

"Anh biết à?"

"Nếu về việc đó thì Kaldo đã xử lý rồi."

Có vẻ anh ta đã biết rồi.

"Tôi hiểu rồi."

Tuy nhiên, Lance vẫn có chuyện cần hỏi Rayne.

Nhưng Orter chắc cũng biết mà đúng không? Dù gì thì Rayne cũng không thể tự điều tra một cái gì đó mà không báo cáo cho cấp trên.

"Thật ra còn một chuyện."

Ngón tay lật sách của Orter dừng một chút khi nghe người kia nói. Anh thắc mắc nhìn cậu và ra hiệu tiếp tục.

Lance lấy trong đồng phục ra mảnh giấy đã xé từ phòng của Rayne và đặt nó xuống mặt bàn.

"Tôi tìm thấy thứ này trong phòng Rayne-senpai. Một người quen đã nói với tôi nó khá nguy hiểm. Anh có biết tại sao anh ấy lại tìm hiểu về nó không?"

Trên mặt giấy, một con phượng hoàng được vẽ bằng những nét vẽ chi tiết và sắc sảo, tô điểm bởi màu đỏ rực rỡ như lửa cháy. Lance chăm chú quan sát biểu cảm của Orter khi người kia cúi xuống, cầm lấy mảnh giấy. Khi Orter ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm như xoáy vào hình vẽ, như thể nhìn thấu qua nó để khám phá một bí mật ẩn giấu bên trong.

Vài phút trôi qua, mảnh giấy trong tay Orter tan biến thành cát bụi, bay lơ lửng trong không khí. Orter dường như không mảy may quan tâm, tiếp tục chìm đắm trong cuốn sách của mình.

"Tôi không biết."

Orter đáp lại câu hỏi của Lance.

"Có lẽ đó là đề tài nghiên cứu của Rayne ở trường."

Lance nhận ra Orter không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện và khôn ngoan không hỏi thêm. Rõ ràng, đây là vấn đề mà cậu ta cần trực tiếp trao đổi với Rayne.

-----

Khi Rayne tỉnh dậy, tâm trạng cậu đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là trần nhà quen thuộc của văn phòng Orter và gương mặt điềm tĩnh của người mà dạo gần đây cậu thường xuyên gặp gỡ, Lance Crown.

(ORTRAY) Xin em hãy ích kỉ hơn vì tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ