once upon a time.

13 3 0
                                    

❝rất lâu về trước, trước cả sự hiện diện của những kẻ như chúng ta, nơi đây đã từng là nơi có nhiều cây cối, hoa và những con suối trong. có những đám mây trắng lơ lửng trên không trung đi về nơi vô định của chúng. có những cơn gió nhè nhẹ đi qua từng ngóc ngách của của nơi đây. không như bây giờ, một đống hoang tàn mà tôi và cả anh, đều có thể thấy được

và hơn hết, đã từng có một vùng đất bên cạnh dòng suối trong ấy

vùng đất ấy chẳng có những thứ máy móc hiện đại tiên tiến, càng không có những phương tiện để đi lại, kể cả xe đạp cũng không hề có một cái. mặc dù vậy, nhưng thần dân ở nơi đây đã có khoảng thời gian hạnh phúc. họ như những đứa trẻ hồn nhiên và trong sáng, bởi họ chẳng hề có chút toan tính gì trong lời nói và hành động, khác hoàn toàn với những kẻ mang con dao hai lưỡi như chúng ta

lúc ấy, các vị thần là người cai trị những vùng đất của riêng họ. nghe có vẻ giống đế chế mà chúng ta đã từng học trong những cuốn sách lịch sử dày nhỉ? nhưng có lẽ những cuốn sách đấy cũng chỉ là bề nổi của những gì đã thực sự xảy ra trong quá khứ

vị thần cai quản vùng đất yên bình ấy là cruentle, là người hiền lành và trung thực, khác hoàn toàn với những vị thần ích kỷ khác. có lẽ cũng chính vì đó mà thần dân của cô trở nên hòa nhã và vui vẻ như chính con người của vị thần nọ

người ta nói cruentle là người hiểu biết nhất. cô sử dụng kiến thức sẵn có của mình để giúp đỡ người dân của mình. cô chỉ mọi người cách có thể thu được nhiều lương thực hơn để vùng đất không ai có thể bị đói. cô chỉ mọi người cách dùng những vật liệu thô sơ để có thể xây nên một căn nhà nhỏ

cô còn giúp những vị thần khác trong việc cai quản vùng đất của mình, đặc biệt là amrita, một vị thần có hứng thú với những lời nguyền thời cổ đại, đồng thời còn là bạn của cô ấy. anh nghĩ xem, một người như thế, hẳn sẽ rất mực được yêu quý phải không?

câu trả lời là phải. con người hoàn hảo như thế, ai mà lại không thích cho được, nhỉ?

trải qua bao nhiêu năm, nhưng vùng đất do cruentle cai quản vẫn giữ được sự bình dị và yên ắng như nó đã từng. dần dần, những ngôi đền thờ cổ kính được xây dựng, những nơi cầu nguyện cũng xuất hiện ở mọi nơi. tất nhiên, đó là dành cho cruentle. họ biết ơn những gì mà cô ấy đã làm cho họ

nhưng đáng lẽ ra, họ, và cả cruentle, đều xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc và êm ấm

cho đến một ngày, khi cái thứ mà, đã khiến cho tương lai "hạnh phúc và êm ấm" ấy của vùng đất trở thành ngõ cụt

những đợt phun trào núi lửa, những trận động đất thậm chí còn dữ dội hơn thời ta sống rất nhiều đã bao trùm lấy vùng đất ấy. mọi người đều đã cố gắng chạy trốn khỏi, nhưng có lẽ số phận bi thương của họ đã sắp đặt rằng họ buộc phải kết thúc ở nơi đây. những người khác tuy đã thoát khỏi, nhưng cơ thể họ đã bị đốt cháy thành than

những tiếng hét cầu cứu trong đau đớn đã vang vọng khắp cả vùng đất, cả những vùng lân cận. họ dùng hết cả sức lực của mình để cầu cứu, nhưng vùng đất ấy quá xa so với những vùng khác. những lời kêu gào của họ, cuối cùng cũng trở nên vô ích

và kết cục thì, anh cũng biết rồi đấy. mớ hỗn độn của tro tàn và lửa ở khắp nơi

cây cối và hoa đã cháy đến rụi, những cơn gió lúc ấy như con dao sắc nhọn như có thể xuyên qua ngực bất cứ lúc nào. bầu trời lúc ấy đã trở thành một màu đỏ máu, như báo hiệu về ngày tàn của vùng đất

không ai biết rằng liệu còn ai sống sót khỏi thảm họa này hay không, hay liệu vị thần cruentle có còn cầm cự được sau những mớ hỗn độn này. nhưng ai nấy cũng hiểu được rằng, vùng đất yên bình năm xưa giờ đã không còn❞

thiếu nữ cầm ly trà nóng hổi mà hưởng thức, ánh mắt chợt liếc qua bóng hình trước mặt.

"sao nào, hay chứ?"

aeon, cái người đang ngồi đối điện thiếu nữ kia. anh ta trả lời với giọng rõ là chán ngắt.

"nó chẳng khác gì sự sụp đổ của triều đại mà tôi đã từng học cả, chẳng khiến tôi cảm thấy hứng thú chút nào"

"anh đúng là vẫn như xưa nhỉ. có thể anh cảm thấy nó chán, nhưng với tôi thì ngược lại đấy"

"ừ, ừ... chỉ có những kẻ kỳ dị như cô mới cảm thấy hứng thú thôi, maria"

cô ta chỉ cười nhẹ.

"cảm ơn vì lời khen"

___

december 16th, 2023.

backrooms :: một khoảng lặng.Where stories live. Discover now