Chương 238: Xứng đáng

Start from the beginning
                                    

"Cái gì? Sao muội dám làm càn như vậy?"

"Làm càn? Muội tuân thủ cung quy ba năm nhưng muội đã nhận lại những gì? Muội chẳng nhận được gì cả! Còn cả tỷ không phải cũng thế sao, ngoại trừ danh hiệu tần vị ra thì ba năm qua tỷ nhận được cái gì? Hừ, hoàng thượng gì chứ, ngài ấy chỉ coi chúng ta là vật trang trí mà thôi! Muội không muốn vì một nam nhân coi mình là vật trang trí mà để bản thân phải cô đơn phòng không gối chiếc, không có ai yêu cả đời! Cuộc sống như vậy muội không cam lòng!" Tưởng quý nhân kích động nói.

Mà tâm trạng Phương tần lúc này cũng chất chứa vô vàn cảm xúc.

Cuộc sống bây giờ cũng không phải điều nàng muốn, nàng cũng không cam lòng.

Nhưng nàng không có gan nói những lời chọc giận hoàng thượng, càng không dám dùng hành động thực tế để đối kháng.

"Muội không cam lòng thì sao? Muội rốt cuộc vẫn là phi tần của hoàng thượng, chuyện của muội và thị vệ kia mãi mãi không thể quang minh chính đại. Một khi bị lộ, hai người chắc chắn sẽ bị xử lý, thậm chí là rơi đầu, muội mạo hiểm như vậy, đáng sao?"

"Đáng!" Tưởng quý nhân trả lời dứt khoát, "Ít nhất trong cuộc đời này muội đã trải nghiệm cảm giác làm một nữ nhân thật sự, là một tân nương tử thật sự là như thế nào. Muội cũng đã trải nghiệm cảm giác được nam nhân thuộc về mình yêu mình thế nào!"

"Tưởng muội muội, muội nói gì vậy? Làm một nữ nhân thật sự? Ý muội là hoàng thượng chưa từng sủng hạnh muội sao?"

"Đúng vậy. Rất đáng buồn, rất mất mặt, rất thất bại đúng không? Trước đây muội chưa từng nói thật với tỷ và Lữ muội muội, còn giả bộ mình đã được hoàng thượng sủng hạnh nữa chứ! Ha ha, bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười! Đúng là lừa mình dối người! Sau này muội sẽ không bao giờ sống như vậy nữa."

"Tưởng muội muội, tỷ tỷ thật sự khâm phục muội." Phương tần lẩm bẩm, khóe mắt cũng ươn ướt.

Sống cùng Tưởng quý nhân ba năm, đến nay nàng mới biết thì ra Tưởng quý nhân cũng chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh như mình.

Nhưng sự thật mất mặt này đến giờ nàng vẫn không có can đảm nói ra, ngoại trừ nàng thì chẳng còn ai biết cả.

"Phương tần tỷ tỷ, chuyện của muội và chàng ấy sau này tỷ cứ mắt nhắm mắt mở đi, đừng hỏi đến nữa. Dù sao thì muội cũng sẽ không kết thúc với chàng ấy, muội muốn cùng chàng ấy làm phu thê cả đời. Nếu ngày nào đó muội và chàng ấy xui xẻo bị người ta phát hiện tố cáo, hoàng thượng muốn giết bọn muội, muội cũng chấp nhận, muội tin chàng ấy cũng sẽ hối hận. Dù gì cuộc sống trong thâm cung muội cũng chán rồi, thay vì cô đơn chờ chết già, muội thà sống một cuộc đời oanh liệt rồi chết!"

"Được rồi, nếu muội đã hạ quyết tâm, tỷ không khuyên nữa, tỷ chúc muội..."

Thấy Tưởng quý nhân kiên định hoàn toàn không sợ, Phương tần nghẹn ngào.

Giờ phút này, thật sự nàng rất muốn vì bản thân, cũng vì ba người ở Phi Hương Điện cùng chung số phận khóc lớn.

Nàng chớp mắt, không cho nước mắt rơi ra, sau khi bình tĩnh lại, nàng mới nói tiếp: "Có thể được như ước nguyện của mình, sống một cuộc đời oanh liệt."

"Ha ha, cảm ơn Phương tần tỷ tỷ."

"Được rồi, vậy ta về trước, muội và hắn sau này nhớ cẩn thận một chút. Hoàng cung tai vách mạch rừng, hai người có thể bị ta phát hiện, cẩn thận sau này cũng sẽ bị người khác phát hiện."

"Cảm ơn Phương tần tỷ tỷ nhắc nhở, sau này muội sẽ chú ý."

"Được rồi, chúng ta là tỷ muội ba năm, ta cũng hy vọng muội sống tốt. Ta đi trước đây."

"Vâng, cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ đi thong thả."

Thấy mình đã thuyết phục được Phương tần giữ bí mật giúp mình, Tưởng quý nhân rất vui, đồng thời cũng cảm thấy tình cảm của mình dành cho Canh Tuấn Hải hình như đã sâu đậm hơn một chút.

Cung tường vãn tâm - Đông Tà Tiểu TiểuWhere stories live. Discover now