Chương 247: Khu dệt

Start from the beginning
                                    

"Đồ ngốc, trẫm cho phép nàng nghĩ như vậy. Chờ khu dệt này đi vào vận hành, trẫm sẽ để họ hằng ngày qua lại giữa hoàng cung và khu dệt một thời gian, đến khi bọn họ thấy làm vậy quá vất vả, bản thân cũng mệt, trẫm sẽ điều thẳng họ sang đây. Sau này nàng sẽ không nhìn thấy họ trong cung nữa."

"Dạ? Hoàng thượng, như thế có phải không ổn không? Dù gì trên danh nghĩa họ vẫn là phi tần của ngài, sao có thể sống ngoài cung chứ?"

Triệu Thanh Uyển hoàn toàn không ngờ Tiêu Sát lại có suy nghĩ và sắp xếp như vậy.

Nàng vừa giật mình, vừa cảm động, thậm chí là không dám tin.

"Đồ ngốc, nàng còn chưa hiểu ý của trẫm sao? Trẫm muốn họ từ phi tần trở thành nữ quan bình thường, trở thành những người không liên quan đến chúng ta."

"Nhưng nếu họ không muốn làm nữ quan mà muốn ở lại hậu cung làm phi tần của ngài thì sao?"

"Trẫm mãi mãi sẽ không sủng hạnh họ, nếu họ vẫn khăng khăng muốn làm phi tần của trẫm, thế thì chỉ có thể nói họ quá ương bướng hồ đồ, quá ngu ngốc. Những kẻ ương bướng, ngu ngốc, hồ đồ này trẫm cần gì phải mềm lòng, suy nghĩ cho họ nhiều đến thế?"

"Vậy ngài nói làm sao thì làm vậy, thần thiếp nghe ngài hết."

Triệu Thanh Uyển tựa vào lòng Tiêu Sát, cảm thấy những điều hắn nơi như ở trong mơ.

"Việc này trẫm định một thời gian nữa mới nói cho nàng biết, nhưng thấy nàng tối qua quá lo lắng, trẫm chỉ muốn nàng yên tâm, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa. Nàng phải tin trẫm, trẫm thật sự đang cố nỗ lực vì cuộc sống của chúng ta, trẫm chưa bao giờ trì hoãn, cũng chưa bao giờ quên."

"Hoàng thượng, thần thiếp tin ngài, thần thiếp không biết ngài lại vì thần thiếp mà làm nhiều như vậy..." Khóe mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt, nàng ôm Tiêu Sát lẩm bẩm tự trách.

"Đồ ngốc, những gì trẫm làm cho nàng mãi mãi cũng không đủ. Chờ làm xong, làm tốt những việc này, trẫm hy vọng nàng có thể nói từ tận đáy lòng mình với trẫm đó là cuộc sống mà nàng muốn sống cùng trẫm. Thế thì cuộc đời này trẫm thật sự không còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa."

"Hoàng thượng nói thế, thần thiếp càng tự trách hơn."

"Được rồi, nàng không làm sai gì cả, đừng tự trách. Trẫm hy vọng nàng chỉ cần vui là được."

"Vâng. Thế... Ngài chỉ sắp xếp cho Phương tần và Ngọc thải nữ đến đây, những người khác thì sao?"

"Những người khác trẫm đương nhiên đều có sắp xếp. Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để nàng đợi lâu đâu, trẫm cũng không muốn làm chậm trễ cuộc sống của họ, sớm xóa bỏ danh hiệu phi tần cho họ, họ cũng có thể nhân lúc tuổi còn trẻ tìm được lang quân như ý của mình."

"Nhưng thần thiếp lo trong số họ có thể cũng có tình cảm với ngài, nếu như họ không muốn tìm phu quân khác thì sao?" Triệu Thanh Uyển buông Tiêu Sát ra, cau mày hỏi.

"Ha ha, không biết người hoàng hậu nói cụ thể là ai? Trẫm thật sự không biết, hoàng hậu có thể nhắc tên vài người không?"

"Đáng ghét, bọn họ đều là thiếp của ngài, những người thiếp của ngài có tình cảm với ngài không bản thân ngài không biết sao? Thần thiếp đâu có ở riêng với họ, làm sao biết ai có tình cảm với ngài được?"

"Ha ha ha, hoàng hậu của trẫm càng lúc càng ghen nhiều rồi đấy. Yên tâm đi đồ ngốc, bọn họ có tình cảm với trẫm không là chuyện của họ, trẫm không có hứng muốn biết. Trẫm chỉ biết tất cả tình cảm của trẫm đều dành cho một mình hoàng hậu là được."

"Thần thiếp cũng dành tất cả của mình cho một mình ngài."

"Vậy sao? Nghĩa là bây giờ trong lòng hoàng hậu thật sự không còn để lại chút vị trí nào đó cho người khác ư?" Tiêu Sát ôm lấy Triệu Thanh Uyển, cúi đầu hỏi.

"Không có, một chút ít cũng không có. Toàn bộ trái tim của thần thiếp đều chỉ có phu quân là ngài thôi!"

"Ha ha, hôm nay có thể nghe được lời này của hoàng hậu trẫm rất vui. Xem ra dẫn hoàng hậu đến khu dệt Thành Nam là đúng rồi."

Cung tường vãn tâm - Đông Tà Tiểu TiểuWhere stories live. Discover now