Chương 275 - Phiên ngoại: Niên thiếu (1)

Beginne am Anfang
                                    

Nàng liền làm bộ nghiêm túc nghe giảng, hai tay lén đưa vào trong túi lấy cái bánh nướng ra, sau đó dùng một dải lụa hồng quấn lấy cái bánh nướng, nhẹ nhàng đưa ra ngoài cửa sổ, thả xuống như câu cá.

Làm xong, nàng dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe nhưng lại phát hiện bên ngoài không có tiếng mở gói bánh, cũng không có tiếng nhấm nháp, càng không có tiếng bước chân của nam hài kia bỏ đi.

Nàng lại nghi ngờ cau mày.

Cuối cùng cũng đợi đến khi tan học, nàng gấp gáp đứng dậy chạy ra ngoài tìm kiếm.

Nhưng chạy ra ngoài, nàng lại phát hiện ngoài cửa sổ chẳng có một ai.

Nam hài kia vậy mà đã lặng lẽ biến mất, lúc này dưới đất chỉ còn cái bánh nướng và dải lụa hồng của nàng.

Triệu Thanh Uyển vội nhìn xung quanh, xác định không có ai cả, buồn rầu chu miệng, chỉ đành cúi người nhặt đồ của mình lên cho vào trong túi.

Thấy nàng lần nữa trở về phòng học, nam hài bụng đói khi nãy trốn gần đó mới bước ra, đôi mắt u ám xuất hiện một tia sáng, khóe môi lạnh lùng cũng hơi cong lên.

Có điều.

Một giây sau hắn lại trở về dáng vẻ lạnh như băng lúc đầu.

Thời gian nghỉ giữa tiết kết thúc.

Yến phu tử tiếp tục giảng bài, mây đen trên trời càng ngày càng dày, nhưng nam hài ấy không hề bỏ đi.

Hắn lại lặng lẽ ngồi dưới cửa sổ ngoài trường, tiếp tục nghe lén Yến phu tử giảng bài.

Nam hài rất nghèo, không có tiền đi học.

Thấy nơi này có trường tư thục, nghe tiếng học sinh đọc sách từ trong vọng ra, người ham học hỏi như hắn lập tức bị thu hút.

Ngày đầu tiên, hắn đã thầm nghĩ sau này chỉ cần có thời gian, hắn sẽ tới đây lén nghe giảng.

Ở đây hắn có thể học được tri thức hắn muốn.

Ở đây còn có nữ hài tốt bụng lén đưa đồ ăn cho hắn.

Tuy lòng tự trọng không cho hắn nhận lòng tốt của nữ hài kia, nhưng hắn biết hắn sẽ ghi nhớ điều này cả đời.

Tiết cuối cùng Yến phu tử còn chưa giảng bài xong, trời bên ngoài đã đổ mưa.

Nam hài không thể không lặng lẽ đi trước.

Sau khi tan học, trời bên ngoài vẫn còn mưa, có điều đã không còn lớn nữa.

Yến Tử Huân đưa ô cho Triệu Thanh Uyển

Triệu Thanh Uyển cầm ô rời khỏi trường định về nhà.

Đi được một đoạn, trước một cửa hàng đã đóng cửa, nàng thấy một nam hài tuổi tác gần bằng Yến Tử Huân đang ngồi ôm đầu, đau đớn rên rỉ.

Nàng cảm thấy nam hài này có hơi quen.

Hình như chính là nam hài trốn ngoài cửa sổ trường tư thục khi nãy.

Nàng vội chạy qua, ngồi xổm xuống hỏi thăm: "Ngươi sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao? Có phải ngươi bị bệnh rồi không?"

Nam hài vẫn ôm đầu, không quan tâm đến Triệu Thanh Uyển.

"Nhà ngươi ở đâu? Hay là ta đưa ngươi về nhà hay cùng ngươi đến y quán nhé? Nè, ngươi nói gì đi, ngươi không khỏe chỗ nào? Ta đưa ngươi đến y quán được không?"

Triệu Thanh Uyển muốn đỡ nam hài đứng dậy, đưa hắn đến y quán, nhưng nam hài không những không biết ơn mà còn đẩy nàng ra.

Nàng chỉ đành từ bỏ, lấy cái bánh nướng trong cặp sách ra đưa cho hắn: "Có phải ngươi đói nên mới không khỏe đúng không? Hay là ngươi ăn một chút đi? Nói không chừng ăn rồi ngươi sẽ khỏe lại thì sao? Nè, ngươi nói gì đi, ngươi muốn chọc tức ta à!"

Cảm nhận được sự tức giận nhưng cũng sốt ruột của Triệu Thanh Uyển, nam hài cố chịu cơn đau đầu, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục ôm đầu tựa vào đầu gối, rên rỉ khó chịu.

Cung tường vãn tâm - Đông Tà Tiểu TiểuWo Geschichten leben. Entdecke jetzt