254. Thôn Vàng Bạc (33): Rõ ràng họ nhớ người đứng ở đó là Nguyên Dục Tuyết.

Start from the beginning
                                    

Rõ ràng đang là tình huống khẩn cấp, nhất là khi cả ba còn đang trong vòng vây của đám người quỷ quái này, là lúc cần tập trung nhất, cảnh giác trước mọi hiểm nguy. Nhưng, thật sự là chính họ cũng không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ, thậm chí còn rất buồn cười đần mặt ra.

...

Nguyên Dục Tuyết thoát khỏi gông xiềng của quỷ thì đã thấy ba đồng đội bại lộ, cũng không vội xuất hiện.

Cậu quan sát đám dân làng kì quái, lại nhìn bầy cá mà họ đánh bắt, như cảm giác được điều gì, hàng mi khẽ rung.

Vấn đề Nguyên Dục Tuyết đang lo lắng cũng không khác lắm với đám Âu Phục.

Khi bại lộ, người chơi chưa chắc đã trốn được ---

Chưa nói tới vài người ở hữu thiên phú công kích, chỉ cần đống đạo cụ mà họ tích lũy, muốn sống mái một phen với dân làng cũng không khó.

Nhưng thứ họ cần cân nhắc là sau khi hoàn toàn trở mặt.

Bản đồ này có giới hạn phạm vi rất rõ, họ bị buộc phải ở trong cái thôn này tới khi tiến độ khảo sát đạt 100% thì mới được đi.

Trong quá trình đó, cho dù dân làng không trợ giúp thì họ cũng không được để quan hệ giữa hai bên trở thành đối địch.

Nếu không thời gian kế tiếp, chỉ việc chạy trốn khỏi sự truy sát của thôn dân đã cực kì hao sức nhức đầu.

Lại nói, nếu diệt khẩu hết người ở đây, chưa nói liệu các người chơi có năng lực đó không, nhưng khi đám người này chết hết, có lẽ họ sẽ còn gặp vấn đề lớn hơn.

Vì nơi này là quỷ thôn.

Cứ giằng co như vậy khiến tình huống rất khó xử.

Không phải là họ không có năng lực phản kháng, mà là không thể cứ vậy trở mặt với thôn dân. Chưa kể về sau làm nhiệm vụ có khi còn cần thông tin từ đám người này nữa.

Thế nên với Nguyên Dục Tuyết, lựa chọn chỉ có một.. Nhiệm vụ luôn có cấp bậc ưu tiên cao hơn là trợ giúp đồng đội.

Có điều những chuyện này không thể do Nguyên Dục Tuyết xuất hiện xử lý --- Hay đúng hơn là không thể do bất cứ người chơi nào ra mặt. Nhưng cậu có thể để một "người lạ" giải quyết.

Suy tư vài giây, Nguyên Dục Tuyết tháo chiếc mặt nạ đang dán sát vào da xuống.

Bởi vì khung của người máy chiến đấu làm từ chất liệu đặc thù, để tiết kiệm chi phí sản xuất, Nguyên Dục Tuyết không có chức năng để thay đổi ngoại hình tùy thích.

Nhưng cậu có thể điều chỉnh hình thể một chút, để không bị cản trở trong vài nhiệm vụ đặc biệt.

Tuy nhiên để làm việc này, cậu cần tốn một lượng lớn năng lượng, một phần là do linh kiện mà khung máy của Nguyên Dục Tuyết sử dụng đều khá đắt đỏ. Nhưng trước mắt thì loại tốn kém này là không thể tránh khỏi.

Nguyên Dục Tuyết tính thử năng lượng cần tiêu tốn.

"..."

Hơi xót.

Nhưng để tránh có sự cố, cậu vẫn phải làm.

Hơi rút lại chiều cao, điều chỉnh độ rộng của vai và eo, so với trước thì Nguyên Dục Tuyết lúc này có vẻ "nhỏ nhắn xinh xắn" hơn nhiều, không còn là kiểu dong dỏng cao nữa.

Còn tóc, kiểu tóc là thứ dễ thay đổi ấn tượng nhất, mà cái này dễ hơn thay đổi hình thể nhiều.

Chỉ mất vài giây Nguyên Dục Tuyết đã kích thích tóc mình mọc dài.

Mái tóc đen nhánh mềm mại, từ chỉ dài tới cổ, cứ thế vươn tới ngang lưng. Khiến cho dáng vẻ cậu lại càng thêm mềm mại không có tính công kích.

Nhưng tóc dài quá thì dễ che mắt, nên sau khi thúc đẩy tóc mọc dài, Nguyên Dục Tuyết phải buộc chúng lại thành một cái đuôi ngựa lỏng lẻo sau đầu.

Cậu thậm chí còn cố ý vén tóc lên để lộ cả khuôn mặt.

Chỉ có để lộ mặt mình thì mới càng dễ phân chia với "người chơi", dân làng sẽ không thể trực tiếp nhắm vào người chơi.

Hình thể thay đổi, để lộ khuôn mặt gốc của mình, Nguyên Dục Tuyết cứ thế bước ra khỏi bụi cỏ mình đang ẩn náu.

Sóng trăng nhợt nhạt như phủ lên da một lớp lụa trắng, khiến khuôn mặt ấy như sáng lên, khiến nước da vốn đã trắng như tuyết ấy càng thêm ảo mộng.

Giống như những gì đẹp nhất, lộng lẫy nhất mà chỉ con người có thể tưởng tượng ra.

Khi Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, các người chơi ngơ ngẩn. Điều đầu tiên họ nghĩ là có phải vị "Thần" mà thôn dân luôn miệng nhắc tới xuất hiện không. Bởi khuôn mặt đẹp đến từng chi tiết như vậy thật sự rất hợp với những lời ngợi ca tuyệt diệu trong thơ văn từ xa xưa của con người, và cũng chỉ có thần linh mới có thể đẹp tới như vậy, có một khuôn mặt hoàn mỹ tới từng chi tiết, không một tì vết.

Thu cảnh tượng ảo mộng ấy vào trong mắt, ánh trăng cũng len lỏi theo, đẹp không sao tả xiết. Thế gian có bao nhiêu cái đẹp đều tô điểm hết cho khuôn mặt kia.

Thế nên bỗng chốc, không một ai để ý rằng ngây người trong tình huống nguy hiểm này là rất bất thường.

Một nốt ruồi son đỏ như máu dưới đuôi mắt, thật sự là sống dậy vô vàn sắc hương, khiến khuôn mặt trong veo lạnh nhạt nhiễm lên sự diễm lệ.

Từ ban đầu là chỉ nhìn chứ không thể với tới, thành khao khát tới gần chạm vào, để khuôn mặt đoan trang kia nhiễm thêm vô vàn cảm xúc.

Ba người ngẩn ngơ, cho đến khi dân làng mở miệng, giọng điệu đầy cảnh giác xa lạ, họ mới sực tỉnh, lúng túng phát hiện... Hóa ra người trước mắt không phải là thần vừa nhận hiến tế?

Hiểu lầm được hóa giải, lại có thêm nhiều thắc mắc hơn.

Ánh mắt của người chơi không khỏi trở lại bụi cỏ um tùm đằng sau.

Họ nhớ rõ là người trốn trong đó... Là Nguyên Dục Tuyết mà nhỉ.

[EDIT - HOÀN] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy TậtWhere stories live. Discover now