Chương 54: Xử lý

Start from the beginning
                                    

Lúc này Thường thái y, Hồ Đức Hải và Xuân Ý đang sợ sệt quỳ tại chỗ chờ Tiêu Sát xử lý.

Tiêu Sát quay đầu nhìn Lan phi còn chưa tỉnh, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn ba người quỳ dưới đất, uy nghiêm ra lệnh Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, trước mắt đưa Thường thái y và Hồ Đức Hải vào đại lao, chờ trẫm xử lý."

"Vâng."

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."

Thường thái y và Hồ Đức Hải khóc lóc xin tha.

Tiêu Sát càng thấy phiền chán, Tiểu Mục Tử lập tức gọi thị vệ vào đưa hai người đi.

Trong tẩm điện cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút.

Thấy một mình Xuân Ý không ngừng run rẩy, cũng không biết nàng đang chột dạ hay chỉ sợ hãi đơn thuần, Tiêu Sát híp mắt, đi đến trước mặt nàng: "Ngẩng đầu lên! Trẫm hỏi ngươi, việc Lan phi có thai có phải trên dưới Y Lan Điện đều biết hết đúng không?"

"Hồi... Hồi hoàng thượng, chỉ có Hồ công công, nô tỳ, Cẩm Tú và Cẩm Sắt biết. Những người khác có lẽ cũng biết, dù gì mọi người đều làm việc ở Y Lan Điện."

"Vậy sau khi Lan phi có thai có ai đã tới Y Lan Điện?"

"Nương nương có thai, những nương nương các cung khác lúc trước cũng không biết. Có điều đến ngày thứ hai Lương phi được phong phi, trừ Dĩnh phi thì tất cả nương nương đều đến thăm Lan phi nương nương. Hôm đó sau khi ăn mứt hoa quả của Lương phi, nương nương bỗng buồn nôn, sau đó Lương phi hỏi nương nương có phải có thai rồi không? Nhưng nương nương không thừa nhận, còn tức giận đuổi tất cả nương nương ra ngoài. Từ hôm đó đến hôm nay không còn nương nương nào đến Y Lan Điện vấn an Lan phi nương nương cả."

"Còn gì khác thường không, ngươi biết những gì đều nói ra đi!"

"Hồi hoàng thượng, hết... Hết rồi, những gì nô tỳ biết nô tỳ đều đã nói."

Xuân Ý suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định giấu chuyện châu hoa. 

Châu hoa tuy đã nằm trong tay Hồ Đức Hải nhưng trên dưới Y Lan Điện đều biết bình thường nàng hay đeo châu hoa kia. Nếu như đúng như lời Hồ Đức Hải nói châu hoa kia có liên quan tới việc Lan phi sảy thai, nàng có giải thích thế nào cũng không được, vậy nên chỉ có thể giấu giếm.

Có điều không biết Hồ Đức Hải đã giấu châu hoa ở đâu?

Nàng nhất định phải tìm cơ hội đến phòng gã tìm thử, sau đó tiêu hủy mới được.

Thấy Xuân Ý trả lời không lưu loát, Tiêu Sát lạnh lùng nói: "Vậy sao? Nếu trẫm điều tra ra ngươi còn có việc lừa gạt trẫm, đến lúc đó không chỉ đầu của một mình ngươi, mà cả nhà ngươi đều sẽ rơi đầu!"

"Nô tỳ không dám lừa gạt hoàng thượng, những gì nô tỳ biết nô tỳ đều đã nói."

"Nếu đã vậy, trẫm tạm thời để ngươi ở Y Lan Điện tiếp tục chăm sóc Lan phi, nếu Lan phi lại xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!"

"Tạ ơn hoàng thượng, nô tỳ tuân lệnh, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tân lực hầu hạ nương nương."

Xuân Ý sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng thấy Tiêu Sát không ép hỏi nữa, còn cho phép mình tiếp tục ở lại Y Lan Điện làm việc, nàng thầm thở phào.

Qua một lát, sau khi được Hạ thái y châm cứu, Lan phi cuối cùng cũng tỉnh.

Nàng ta nhìn Tiêu Sát: "Hoàng thượng..."

"Lan phi tỉnh rồi, nàng thấy sao?"

"Hoàng thượng, hu hu hu... Con của chúng ta không còn nữa, thần thiếp xin lỗi ngài, hu hu hu..."

Con của chúng ta?"

Tiêu Sát giật mình.

Nhưng cách Lan phi biểu đạt sự bi thương chân thành như vậy không giống nói dối.

Tiểu Mục Tử đứng cạnh nghe vậy cũng giật mình, theo phản xạ quan sát thái độ của Tiêu Sát.

Chủ tử của gã chỉ sững sờ một giây rồi bình thường trở lại, còn an ủi Lan phi: "Nếu con đã không còn thì nàng cũng đừng quá tự trách, chú ý sức khỏe. Nàng và trẫm đều còn trẻ, sau này sẽ có lại thôi."

"Hu hu hu... Nhưng đó là đứa bé đầu tiên của chúng ta, còn là hoàng trưởng tử của ngài, hu hu hu..."

Sắc mặt Lan phi trắng bệch, nhu nhược bật khóc.

Tiếc là nàng ta chỉ đang khóc cho một đứa con hoang!

Nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Sát liền trở nên lạnh như băng.

Cung tường vãn tâm - Đông Tà Tiểu TiểuWhere stories live. Discover now