10 phút sau khi nước mắt jaeyun cạn sạch, một mình lee heeseung vẫn còn trong tình trạng "at home" chân xỏ dép lê chạy thục mạng tới. Không biết giống chó này là loại thổ tả gì mà sống chết không "lỡ" bỏ jaeyun đi, heeseung có trong người một loại năng lượng oanh tạc khiến con husky chỉ cần nhìn từ xa đã bỏ đi ngay lập tức.
Điều buồn cười ở đây là hắn thấy con husky bỏ đi rồi nhưng người yêu của mình thì chẳng thấy một cọng tóc đâu, đứng dưới gốc cây lim ngó trước ngó phải đến trật khớp cổ rồi mới nghe thấy tiếng rên ư ử trên đầu mình, hắn ngẩng lên, đúng lúc có giọt nước mắt nhỏ tí tách lên má hắn.
Gương mặt tủi thân đã bình tĩnh giờ lại giàn giụa trong sự vui sướng, jaeyun khóc vang trời đất lên, chim chóc lần nữa bay tản đi nơi khác.
"Sao anh đến lâu thế?! Em sợ chết khiếp!" Jaeyun vừa oán trách vừa khóc, ngồi ôm thân cây không biết xuống đất như nào.
"Sao em trèo lên đấy được hay vậy?" Heeseung cũng đang nghĩ cách cho thằng chó con kia mà bí quá, quanh đây chẳng có cái thang nào, đành tới gần bá vào thân cây giơ cao bàn tay rồi bảo em dẫm lên tay mình.
"Lên được thì phải xuống được chứ."
"Anh không an ủi em thì thôi! Huhu..."
Miệng cứ khóc nhưng chân vẫn dẫm lên lòng bàn tay heeseung, thể lực của hắn mọi người không cần nghi ngờ, hôm nọ mỗi bên tay một bình nước 20 lít bê lên tầng lầu là đủ hiểu. Cho nên trọng lượng không phải vấn đề, quan trọng jaeyun có giữ thăng bằng được khi đứng trên tay hắn không.
Chỉ heeseung mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hắn kịp phản xạ đưa tay đón lấy "em yêu đầu đất" ngã uỵch vào lòng, khuôn mặt không thể nào bất lực hơn nhìn thứ mà jaeyun cầm trên tay.
"Còn cầm túi trà sữa là thấy ghê cỡ nào rồi."
"Bế em về đi không nó cắn em..." mắt jaeyun láo liên dòm sợ con husky quay lại, chân quặp eo tay bá cổ dính như keo chuột vào người heeseung.
"Nó chạy rồi, em xuống đi đứng bình thường đi."
"Không được! Anh phải bế!"
Jaeyun bất chấp việc heeseung gỡ chân mình xuống, cứng đầu biến mình làm balo ngoại cỡ cho hắn đeo lơ lửng trên người.
Mà có vẻ heeseung không dễ chịu lắm khi hai bắp đùi của em kẹp cứng quanh eo mình như vậy, đặc biệt là hắn "ăn chay" gần nửa năm nay rồi, điều này làm ngợi nhớ lại những ngày còn hoá thành bò tót quấy điên đảo trong cơ thể mềm mại ấy.
Mong jaeyun không nhận ra "thằng nhỏ" chết dẫm kia đang dần rục rịch chào đón cái mông như quả đào tiên của em...
"Em không sợ người khác nghĩ xấu em sao?"
"Cứ bảo em bị ốm là được." Jaeyun dụi mặt vào cổ hắn.
Được thôi, heeseung chợt đổi ý, đó cũng là biện pháp tốt che chắn "thằng nhỏ" đang trồng cây chuối để về nhà an toàn, tránh cho kẻ ngoài nhòm ngó rồi bàn tán về vấn đề hắn có thói dâm ô hay không.
Heeseung điều chỉnh sao cho phần xương hông của jaeyun che đi của quý, khổ nỗi thân hình em yêu ngắn cũn chứ có phải dài đâu mà vừa che đi của quý vừa để em ôm hắn trong tư thế thoải mái được?
Thế nên cọ cọ mãi jaeyun không thể không nhận ra điều sai trái ở đây, em ngước mắt lên mờ mịt hỏi.
"Anh đi xe ô tô tới hả?"
"Là sao?" Heeseung không tin hắn nuôi em ngày mấy cữ cơm chỉ để nhận được câu hỏi hóm hỉnh như này đâu.
Nhà cách 10 bước chân đi ô tô làm gì?
"Thì... có cái chùm chìa khoá không nhét túi quần đi sao lại nhét ở giữa háng thế?"
"..."
"Đít em bị cấn rồi."
"..."
"Thôi, anh thả em xuống đi."
"Ngồi yên!"
Heeseung thấp giọng quát, hai bàn tay chợt túm lại hai cánh mông jaeyun ép em bất động, giờ này thả ẻm xuống chắc chắn mặt mũi gia tộc họ lee bay sạch bách trong đêm.
"Nhưng bên dưới khó chịu lắm."
"Để anh ôm em đi một chút là đến nơi, ngồi yên nhé."
"Hay bây giờ anh thò tay xuống lôi chìa khoá ra để chỗ khác là được mà."
Móc ra thì chỉ có chuyện bắn pháo hoa giữa ban ngày thôi...
"Cứ ngồi yên đi, không con chó quay lại cắn đấy."
Vậy là jaeyun ngồi yên, để heeseung bế từ cánh rừng về nhà. Jaeyun biết hắn không đi ô tô phóng tới nên suốt đoạn đường về em cứ hỏi nhăng hỏi cuội về cái đũng quần bất thường bên dưới mông mình.
Chẳng biết làm sao, 14 tuổi rồi nên cũng được phổ cập kha khá vấn đề sinh dục, có lẽ con husky nọ khiến đầu óc em bay sạch những kiến thức cần thiết ấy, nếu không muốn bị ngượng, em đã quên rồi thì hắn khỏi phải trả lời, trực tiếp lơ luôn hoặc đánh lạc hướng để cho thằng cún thối này thôi nhẻm nhem bên tai hắn.
Cốc trà sữa cứ đung đưa sau lưng heeseung, tiện bề xua tan cái oi bức ngày hạ.
———
"Chú bảo vệ ơi! Có con chó nhà ai bị lạc ở sau rừng vừa rượt đuổi bọn cháu đấy!" Jungwon nãy giờ chạy tới khu bảo an của khu vực để báo cáo, chống đầu gối thở hồng hộc như sắp chết.
"Có phải giống chó husky không cháu?"
"Đúng, là nó đấy ạ."
"Ôi trời, cảm ơn cháu nhé! Khu bên kia có người báo có chó đi lạc mấy ngày trời, có lẽ là nó đấy." Người đàn ông lập tức một cuộc điện thoại, sau ba phút lại nói với jungwon: "được rồi, chốc nữa sẽ có đội người tới bắt nó."
"Vâng, cháu cảm ơn ạ."
"Có bị cắn không cháu?"
"Dạ không sao, còn có người đi cùng cháu cơ không biết đã an toàn chưa ấy ạ."
Trong khi đó...
"Thế rốt cuộc anh nhét cái gì vào quần vậy?"
Jaeyun thì an toàn rồi nhưng heeseung lại reo chuông cảnh báo đỏ mãi không dứt...
• 14 tuổi •
Start from the beginning
