Chương 37: Bản Lao Xa

26.9K 1.9K 553
                                    

Lưu ý: Địa danh lớn (Hà Giang, Đồng Văn, bản Lao Xa...) có thật, địa điểm nhỏ (nhà người dân, cửa hàng, homestay...) là địa điểm hư cấu.

________________

Tôi giật thót, dáo dác nhìn quanh:

"Đâu?"

Trang níu tay áo tôi, giọng nói có phần gấp gáp:

"Đúng là Nguyễn Công Trường thật mày ơi!! Ối hình như nó thấy tao rồi!! Nó đang đi về phía này..."

Tôi vẫn chưa nhìn thấy Trường, xung quanh tôi toàn người là người, tiếng trò chuyện, cười đùa, cãi cọ, mặc cả vang lên khắp nơi, mọi người đứng san sát nhau, tạo thành một bức tường vây lấy tôi và Trang. Tim tôi đập bịch bịch như sấm, tôi hoảng loạn ngó nghiêng khắp nơi muốn tìm chỗ trốn nhưng chẳng biết trốn đi đâu. Trong giây phút tuyệt vọng, tôi trùm vội khăn choàng lên đầu, chui ra sau lưng Trang, hy vọng Trang có thể che được cho tôi.

"Đào Huyền Chi." Trang thở dài thườn thượt, "Tao cao 1m53 thôi đấy."

"Không sao hết." Tôi cúi đầu xuống thấp hết mức có thể, thì thào, "Trường đâu rồi mày? Trường có nhìn thấy tao không?"

Chờ mãi không thấy Trang nói gì, tôi rón rén kéo khăn che mặt ra, hé mắt nhìn.

"Trời đất ơi..." Tôi đặt tay lên ngực ngăn trái tim muốn nhảy ra ngoài, hoảng hốt nhận ra Trường đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, anh thản nhiên nhìn tôi, khóe môi tủm tỉm cười.

Anh phủ đầu trước:

"Trùng hợp quá, cậu cũng đến Đồng Văn à?"

"Hả?" Tôi nghệt mặt.

"Kỳ sau lớp tớ có môn Phân tích kiến trúc Á Đông, bọn tớ chọn nhà cổ ở phố cổ Đồng Văn để làm bài nghiên cứu." Gương mặt anh hoàn toàn điềm nhiên và bình thản, anh vươn tay chỉnh lại khăn choàng giúp tôi, ánh mắt sáng rỡ như sao trời, "Trùng hợp thế này chắc là có duyên rồi, cậu đừng cộng thêm một tháng nữa nhé, tội nghiệp tớ."

"..." Duyên phận cái con khỉ.

Tôi liếc nhìn Trang đang cãi nhau với Hoàng đòi Hoàng mua cho cốc thắng dền mới, mọi việc trở nên rõ như ban ngày. Bởi vẫn còn chột dạ nên tôi không muốn chất vấn dây dưa với anh thêm, quay gót định rời đi:

"Thế thì các cậu nghiên cứu đi nhé, tớ có chút việc riêng, tớ không làm phiền..."

"Huyền Chi..." Trường bước tới chắn trước mặt tôi, anh thở dài gọi tên tôi, giọng nói ngập tràn bất lực.

Tôi mím môi ngước lên nhìn anh, vô tình bắt được một thoáng cảm xúc khác lạ trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia, giống như là... tủi thân? Anh cụp mắt, lẳng lẳng nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng, thế mà lòng tôi dâng lên cảm giác tội lỗi khó tả. Trái tim tôi bị ánh mắt anh làm cho mềm nhũn, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại.

Thôi được rồi, nói đi cũng phải nói lại, Trường không phải người duy nhất phá vỡ "giao ước", và tôi vẫn đang nợ anh một lời giải thích. Người ta lên tận Hà Giang gặp tôi, thái độ xuống nước nhún nhường, thậm chí còn chưa thèm bắt tôi chịu trách nhiệm, vậy mà tôi chỉ chăm chăm tìm cách chạy trốn. Càng nghĩ tôi càng thấy mình tệ bạc, tôi không dám nhìn anh, đưa mắt liếc ra chỗ khác, sửa lời:

Trước Khi Anh ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ