Thẩm Du sắp khóc tới nơi: "Rõ ràng là đã thông qua thí nghiệm rồi, nói rằng không vấn đề, nhưng thực ra có ảnh hưởng rất lớn về tinh thần! Nhiên Nhiên vốn có chút vấn đề kia về mặt tinh thần mà... Mẹ vừa gọi cho nó, nó không nghe! Có lẽ nào đã xảy ra chuyện luôn rồi không."

Trái tim Sở Trần không ngừng đập nhanh hơn.

Cậu tăng nhanh bước chân, cũng không gõ cửa mà dứt khoát mở cửa phòng sách ra, liền thấy người đàn ông đang ngồi, chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mắt đỏ như nhỏ máu...

Ánh mắt anh hung ác, nhưng lại không giống như hung hăng của Lệ Phần, mà mang theo dục vọng đẫm máu.

Sắc mặt anh mang theo sự thờ ơ, khi chuyển ánh mắt sang Sở Trần, Sở Trần bỗng cảm thấy như bị dã thú nhìn chằm chằm.

Sở Trần sững sờ.

Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác muốn chạy trốn dưới ánh nhìn chăm chú của Lệ Nhiên.

... Ít nhất là giây phút vừa rồi, Lệ Nhiên muốn làm tổn thương cậu.

Trong cuộc gọi, Thẩm Du không nhìn thấy cảnh tượng, chỉ có thể hỏi: "Trần Trần? Nhiên Nhiên vẫn ổn chứ? Nó thế nào rồi?"

Sở Trần khẽ nói: "Mẹ, bây giờ Nhiên Nhiên đang ở đối diện con... lát nữa con sẽ gọi cho mẹ."

Nói xong, Sở Trần nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

Ánh mắt Lệ Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm Sở Trần, không hề có hành động gì, nhưng Sở Trần không dám lơ là. Cậu cẩn thận nhìn Lệ Nhiên, cố gắng để giọng nói của mình thật ôn hòa: "Nhiên Nhiên, có phải bây giờ anh đang khó chịu chỗ nào không?"

Lệ Nhiên không đáp.

Sở Trần đè lại cảm xúc muốn quay người rời đi của mình, cẩn thận tiến lại bên cạnh Lệ Nhiên một bước.

Thế nhưng, cậu vừa có hành động, Lệ Nhiên liền lao phắt tới!

Tốc độ của anh vô cùng nhanh, cho dù Sở Trần đã rất cảnh giác, nhưng vẫn không chống lại được, chỉ trong chớp mắt, Sở Trần liền bị Lệ Nhiên đè mạnh lên cánh cửa đằng sau.

Đau đớn khi lưng và ót đập lên cửa khiến Sở Trần không nhịn được "ư" lên một tiếng.

Thế nhưng những điều này đều không phải nặng nhất.

... Phần đằng sau eo của Sở Trần đập lên tay cầm cửa.

Cảm giác đau đớn tê dại lập tức lan ra toàn thân.

Trán Sở Trần đổ mồ hôi lạnh.

Cậu đau đến mức cơ thịt sau lưng căng chặt, cơ thể có chút cứng đờ, đầu vang lên ong ong. Sở Trần muốn dịch sang bên cạnh một chút, nhưng lại bị Lệ Nhiên ấn chặt lại, không thể cử động được.

"Nhiên Nhiên..."

Giọng nói Sở Trần run rẩy, nhỏ giọng nói: "Em đau quá."

Lệ Nhiên lại như không nghe hiểu.

Màu đỏ trong mắt anh càng thẫm hơn.

Anh hơi nghiêng đầu đi, dựa lại gần Sở Trần.

[Hoàn] Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn TậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ