Hạng Thần gật đầu: "Có lý, theo tôi thấy, rất có thể anh ấy đang dùng phương pháp này ra hiệu cho chúng ta liên lạc với anh ấy. Chắc là anh ấy không tiện đi tìm chúng ta."

Văn Xuyên bị thuyết phục, mấy người liền đứng trong đội ngũ chậm rãi di chuyển, qua một tiếng, đội ngũ mới di chuyển về phía trước một chút.

Hạng Thần đang muốn cõng Văn Xuyên, để cậu nghỉ ngơi trên lình mình liền thấy từ phía trước có một người đi tới, người đó mặc một bộ âu phục đi giày da, tóc chải ra sau, để lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, ánh mắt không ngừng đảo qua đám người, rõ ràng là đang tìm người.

Trong lòng Văn Xuyên có trực giác nào đó, kéo Hạng Thần khiến hắn đứng thẳng, quả nhiên đối phương bỗng nhiên quét tới bốn người bọn họ, ánh mắt chuyển một vòng, cuối cùng rơi trên mặt Văn Xuyên.

Đối phương cẩn thận quan sát một lúc, bước nhanh tới: "Xin chào, xin hỏi ngài là ngài Văn Xuyên à?"

Trái tim Văn Xuyên đập thình thịch, gật đầu: "Là tôi."

"Cuối cùng cũng tìm thấy ngài, giám đốc nói đúng, ngài nhất định sẽ đến." Đối phương né tránh một bước, làm một động tác: "Giám đốc chờ ngài đã lâu, xin mời đi bên này."

Mọi người xếp hàng xung quanh nhìn qua, tò mò đánh giá mấy người Văn Xuyên, có người vừa nói một câu "Dựa vào cái gì cậu ta có thể đi trước?" đã bị người bên cạnh hung dữ kéo một cái, đành không cam lòng im miệng.

Văn Xuyên nắm tay Hạng Thần, nói: "Chúng tôi có thể đi vào cùng nhau không?"

"Đương nhiên." Đối phương vội vàng gật đầu: "Mời mấy vị đi theo tôi."

Bốn người đi theo lối đi đặc biệt, nhanh chóng vào thang máy, trực tiếp đi qua vòng phỏng vấn sơ bộ trong hội trường, lên lầu đến văn phòng giám đốc của hạng mục năng lượng.

Tất cả mọi thứ trong tòa nhà này đều được tổ chức tốt, nhân viên bận rộn, ở sảnh đợi nhân viên đứng xếp hàng ngăn nắp trước bàn nhân viên, không có ai nhàn rỗi. Máy in, âm thanh của bàn phím máy tính không dứt bên tai, không ai nói chuyện và trò chuyện, trong phòng chờ ở hành lang, chỉ có một vài người trốn hút thuốc, thấy người đàn ông mặc tây trang dẫn người qua đây, ngay lập tức đứng thẳng người, dập thuốc lá, nhận cà phê rồi cúi đầu vội vã trở lại văn phòng.

Hệ thống sưởi ấm của điều hòa không khí ở trung tâm khiến ngôi nhà không có vẻ ngột ngạt và vừa phải, nhìn ra ngoài từ cửa sổ sát đất, đội ngũ uốn lượn thành những đốm đen nhỏ, xa hơn một chút là có thể nhìn thấy Bạch Tháp và một số khu vực có các tòa nhà cao tầng.

Đường phố rất vắng vẻ, đài phát thanh trên Quảng trường Công viên vẫn tiếp tục phát sóng tin tức ban ngày, thỉnh thoảng còn phát ra một số bài hát nhẹ nhàng. Đứng bên trong tòa nhà này, như thể chuyện bùng phát virus chưa bao giờ xảy ra, ngày này không khác gì những ngày bình thường.

Loại "cảm giác bình thường" này làm cho mọi người dường như cảm thấy đã qua một đời, người đàn ông mặc tây trang dẫn họ qua sảnh đợi, đi vòng qua hành lang, cuối cùng đến trước một cánh cửa, nhẹ nhàng gõ cửa .

[Hoàn][ĐM] ABO Thú TínhOnde histórias criam vida. Descubra agora