Thẩm Thanh ở trong phòng tắm hồi lâu, sau khi rửa sạch vết dính trên người, toàn thân sảng khoái mới quấn áo choàng tắm trở về phòng.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Trình Minh Lễ trần truồng đang nhặt quần áo bừa bộn trên sàn.

Thẩm Thanh kinh ngạc buột miệng nói: "Tư bản độc tài cũng biết dọn phòng sao?"

Trình Minh Lễ quay người bất đắc dĩ nói: "Xin đừng áp dụng bối cảnh trong tiểu thuyết vào thực tế. Chỉ có người bại não mới không thể tự chăm sóc bản thân."

Thẩm Thanh cười khúc khích: "Vậy Trình tổng sẽ từ từ dọn nhé."

Hiện tại cậu hơi đói vì tối qua gắng sức quá nhiều, dự tính đi ăn trước. Nhưng sau khi lục lọi một hồi, thứ làm đơn giản và nhanh gọn duy nhất chính là mì gói.

Mười phút sau, khi Trình tổng hoàn thành công việc khỏa thân xuất hiện trong phòng khách, thứ hắn nhìn thấy là một bát... mì gói bốc khói nghi ngút: "Bữa sáng chỉ ăn mỗi cái này?"

Thẩm Thanh húp mì, hàm hồ nói: "Cũng có thể lựa chọn nhịn đói. Đợi đến lúc ngất đi tôi sẽ giúp Trình tổng gọi 120."

Trình tổng: "..." Tuy rằng hắn có chút ghét bỏ nhưng dù sao cũng là Thẩm Thanh làm, cộng thêm việc quá đói nên đành phải ăn. Thẩm Thanh tranh thủ liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, đúng là bá đạo tổng tài điển hình.

Sau khi hai người no nê thì đi dọn bát đĩa, Thẩm Thanh chú ý đến chuyện Trình Minh Lễ cứ trần truồng chạy khắp nơi. Quần áo của người đàn ông này đêm qua bị vấy bẩn không thể mặc lại được.

Thẩm Thanh lục lọi trong tủ tìm bộ quần áo rộng rãi nhất đưa cho hắn. Trình Minh Lễ nhìn con thỏ trắng hoạt hình lớn trên người mình, mỉm cười: "Không ngờ thư ký Thẩm vẫn còn giữ nét ngây thơ như trẻ con."

Thẩm Thanh ngáp: "Sao đâu, tôi là thanh niên mới tốt nghiệp không giống như một số người đã sắp ba mươi."

Trình Minh Lễ nghiêng đầu nhìn cậu, sau khi xuống giường, cái miệng nhỏ kia đúng là rất xéo xắt. Thẩm Thanh không rảnh để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của hắn, mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nhắc nhở Trình Minh Lễ khi đi nhớ đóng cửa lại, sau đó trở về phòng, đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã rời đi từ lâu.

Ngày hôm sau.

Là nhân viên mới, Thẩm Thanh cần phải học hỏi rất nhiều, người chịu trách nhiệm hướng dẫn cậu là chị Lâm, thư ký trưởng của chủ tịch, mỹ nhân này hiển nhiên có ấn tượng tốt với Thẩm Thanh - chàng trai duy nhất trong văn phòng. Chưa đầy một buổi sáng, Thẩm Thanh được yêu cầu chạy vặt bốn lần.

Thẩm Thanh ôm chồng văn kiện, ban đầu cảm giác không nặng lắm nhưng thể lực bị hao phí ngày hôm trước còn chưa khôi phục nên bây giờ hợi vất vả.

Cậu đi rất chậm nhưng vẫn vấp ngã khi bước qua ngưỡng cửa. May thay có một đôi tay kịp thời đỡ lấy eo cậu. Giọng nói quen thuộc vang lên không hài lòng: "Sao lại để cậu dọn đồ một mình?"

"Trong văn phòng đều là chị em, tôi là người đàn ông duy nhất, không nỗ lực được không được?" Sau khi đứng vững, Thẩm Thanh tách khỏi Trình Minh Lễ, lịch sự cảm ơn rồi đi vào văn phòng.

[EDIT/ ĐAM MỸ/ ST] BỊ CẤP TRÊN XXX NGAY NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI LÀMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ