Last summer, we lost each other

Start from the beginning
                                        

Tình cảm được nuôi dưỡng ngày một lớn hơn, trải qua bao ngày tháng bên nhau. Beomgyu nhận ra sự rung động không chỉ là nhất thời nữa, nó đã trở thành tình yêu, và dĩ nhiên chỉ từ một phía.

Lớn hơn chút, vào năm 17 tuổi. Beomgyu đã có những suy nghĩ chín chắn hơn. Nó yêu Yeonjun, một cách âm thầm. Nó không còn giận dỗi mỗi khi Yeonjun có người mới, chẳng còn vùng vằng khi nghe Yeonjun kể về người ta.

Beomgyu của năm 17 tuổi là cậu bé năng nổ và nhiệt huyết. Thế nhưng khi đối diện với chuyện tình cảm của bản thân, nó lại trầm lặng hơn bao giờ hết. Tình đơn phương trong nó mãi là một màu u tối. Nó không đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình. Nó chấp nhận bỏ lỡ Yeonjun còn hơn nói ra là nó thích cậu. Beomgyu chọn cách yêu âm thầm. Dẫu rằng có nhiều đêm nó khóc thút thít khi nghĩ đến Yeonjun. Chấp nhận để sự tiêu cực ăn mòn bản thân. Nó sợ khi nói ra, Yeonjun không chấp nhận cái tình cảm đó, rồi đến cả cái tình bạn này cũng không còn giữ được.

Cứ thế, tình cảm của nó được gói lại rồi cất ở một nơi sâu nhất. Nó với Yeonjun vẫn là bạn thân, Yeonjun vẫn quan tâm, chiều chuộng nó. Và nó vẫn là nơi mà Yeonjun tìm về mỗi khi cậu buồn.

Thời gian không so bằng nhiệt huyết tuổi trẻ của bọn nó. Những đứa trẻ mới ngày nào còn ngại ngùng nhút nhát, nay đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ở tuổi 17, tháng 5 không chỉ đơn thuần là mùa hè, đó còn là mùa thi, mùa chia li. Chúng nó bận bịu ôn tập để chuẩn bị cho kì thi quan trọng của cuộc đời. Đã bao lần Beomgyu ngủ gật trên đống đề thi chi chít chữ, bao lần áp lực khiến nó bật khóc. May thay, bên cạnh nó vẫn có Yeonjun, người sẽ luôn an ủi mỗi khi nó buồn lòng, là mặt trời nhỏ khiến lòng nó bừng nắng. Và cũng là người luôn âm thầm quan sát mỗi lần nó ngủ gục trên đề thi.

Bao ngày ôn luyệt vất vả, để rồi khi tiếng chuông trường vang lên, đặt bút kết thúc bài thi. Nó mới thấy thời gian trôi nhanh thế nào. Chỉ một chốc thôi, sau lưng nó đã là bao kỉ niệm. Một chút nữa thôi, nó sẽ phải tạm biệt ngồi trường đã gắn bó như mái nhà thứ hai, tạm biệt thầy cô, bạn bè. Không chỉ là tạm biệt, mai gặp lại nữa, đó là tạm biệt cho một kết thúc. Tạm biệt những người mà có lẽ sau này chẳng thể gặp lại.

Cũng đến lúc nó và Yeonjun xa nhau. Hai đứa vẫn chung một thành phố thôi, chỉ là không còn được chung bàn nữa. Khác môi trường, sợ rằng tình bạn của chúng nó không còn như trước được.

Một phần cũng vì nó sợ, sợ phải đối diện với Yeonjun mãi khiến nó càng chìm sâu.

Đến giây phút cuối cùng, Beomgyu vẫn không nói ra tình cảm của mình. Nó quyết định để hình bóng mà nó âm thầm theo đuổi suốt ngần ấy thời gian ở lại với mùa hạ không thể quay trở lại.

Sau này, có thể tình cảm của nó sẽ phai dần đi, một phần kí ức với Yeonjun nó cũng có thể quên bẵng mất. Nhưng hình ảnh cậu nhóc đó cùng với cái nắng hạ chắc chắn Beomgyu sẽ chẳng bao giờ quên. Khắc sâu trong trái tim nó, theo nó mãi trên hành trình dài của cuộc đời.

---

"Thật ra, Choi Yeonjun đó cũng từng thích em. Chỉ là, nó cũng không dám nói"

Soobin nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dài một hơi. Hai đứa đều từng thích nhau, thế nhưng lại chẳng đúng thời điểm, khi mà sự nhút nhát vẫn chi phối tụi nó. Soobin cảm thấy tiếc nuối cho chuyện tình cảm này.

Còn Beomgyu, nó chẳng nói gì hết. Hình ảnh Yeonjun năm ấy dần hiện về trong suy nghĩ của nó. Rồi nó cười nhạt nhẽo. Thích nhau, vậy mà lỡ mất nhau rồi.

"Em từng nghĩ đó là điều không thể" Beomgyu tặc lưỡi, đúng là cuộc đời luôn làm ta bất ngờ.

"Em hối hận không?"

Soobin đã hỏi như thế, khiến Beomgyu phải khựng lại giây lát.

"Hmm không" Beomgyu chầm chậm nói, suy nghĩ chút chút rồi tiếp tục.

"Thật tiếc khi không nói ra, nhưng em không hối hận"

"Nghe nói là, người gặp em năm 15 tuổi nhất định sẽ gặp lại em khi 25 tuổi"

"Nhưng bây giờ em mới 23 thôi. Vậy là phải chờ 2 năm nữa mới gặp lại cậu ấy à?"

"Hẳn là thế" Nói rồi Soobin cười, khiến Beomgyu cũng nhẹ lòng hơn.

Hai người thu dọn đồ đạc, rời sông Hàn rồi đi về nhà. Lâu lắm rồi hai anh em họ mới nói chuyện lâu như thế. Beomgyu mệt mỏi lao vào ngủ ngay. Soobin nhìn theo chẳng nói năng gì. Đối với Soobin, dù là 23 tuổi, Beomgyu vẫn là một đứa bé mà thôi.

Đêm đó, khi Beomgyu đang trong giấc mơ về mùa hạ xa xôi nào đó thì có một tin nhắn được gửi tới..

Chào cậu, tớ là Yeonjun siêu cấp đẹp trai đây. Cậu còn nhớ tớ không đấy, Beomgyu ngốc nghếch..

....

YeonGyu | Simple LuvWhere stories live. Discover now