Thật sự không phải mơ

106 17 8
                                    

   "Em biết không, từ nhỏ tôi đã là kẻ bị mọi người chỉ trích, lăng mạ chà đạp chỉ vì tôi sinh ra ở khu ổ chuột, cha mẹ tôi mang đầy tệ nạn xã hội. Tôi đã từng rất nhiều lần muốn kết thúc cuộc sống tăm tối ấy cho đến khi gặp em."

   Crowley mặt đầy thống khổ, hắn nắm chặt lấy vai Aziraphale nỉ non.

   "Tôi cầu xin em đừng bỏ rơi tôi, tôi biết bản thân mình là một kẻ thô lỗ đôi khi cư xử không đúng mực với em, em nói đi, em nói tôi sai chỗ nào tôi sẽ cố sửa chỗ ấy để trở nên hoàn hảo trong mắt em, chỉ xin em đừng bắt tôi rời xa em."

   Càng nói càng run, Crowley hận lúc này hắn không thể đem Aziraphale nhốt lại để em suốt đời có thể ở bên hắn.

   Nhìn hắn như thế Aziraphale cũng đau lòng không thôi, em cũng muốn ở bên hắn, cùng hắn chung chăn chung gối mỗi ngày trải qua cuộc sống giản dị.

   Aziraphale ước mong là thế nhưng cha mẹ em lại khác, họ không chấp nhận chuyện em yêu người đồng giới lại càng không chấp nhận một tên nghèo khổ như Crowley.

   Cha mẹ ép Aziraphale buộc em phải rời xa hắn bằng không họ sẽ cho người giết hắn, em vất vả cầu xin cha mẹ nhưng họ phớt lờ đi, em quỳ dưới trời đông lạnh lẽo mấy ngày hằng mong cha mẹ thương xót mà nghĩ lại, rồi em nhận ra cái lạnh của ngày đông cũng không lạnh bằng lòng người.

   Sống mũi cay cay Aziraphale cố đè nén để mình không khóc, em để Crowley nhìn thẳng vào mắt mình.

   "Crowley, nhìn vào mắt em này, người ta nói ánh mắt không biết nói dối, anh phải chấp nhận! Em, không, còn, yêu, anh, nữa!"

   Aziraphale cay độc gằn từng chữ, Crowley mở to nhìn em, đáy mắt dâng lên sự tuyệt vọng pha lẫn bi thương, hắn không ngờ Aziraphale của hắn lại tuyệt tình đến thế.

   Không đợi Crowley phản ứng Aziraphale đã rời đi, âm thanh giày va chạm với mặt đất vội vã như thể sợ sẽ hối hận.

   .

   Aziraphale về nhà em thấy cha mẹ ngồi ở phòng khách cũng không chào lấy một câu một mạch đi lên phòng, tầm 15 phút sau người được cha mẹ Aziraphale thuê đi theo dõi em đến nhà Crowley mang thông tin thu tới.

   Số thông tin kia khiến cha mẹ em rất hài lòng, họ cười mãn nguyện.

   Những ngày sau đó Aziraphale vẫn luôn tự khóa mình trong phòng, rèm cửa che kín cửa sổ không để một chút ánh sáng có cơ hội chen vào phòng.

   Tấm ảnh chụp lúc đi chơi ở ngoại ô của em và hắn vẫn được đặt trên tủ đầu giường, Aziraphale trong bức ảnh kia cười rất tươi nét mặt tràn đầy hạnh phúc.

   Tự giam mình đã lâu cuối cùng khi mùa hè đến Aziraphale cũng chịu ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng Aziraphale cầm tấm ảnh kia lên, em dùng tất cả dịu dàng ấm áp cả đời này để nhìn nó, bất giác nước mắt rơi.

   Nhìn thấy Aziraphale ra khỏi phòng cha mẹ em vui lắm, họ đã sắp xếp cho em một buổi hẹn cùng một cô gái hôm nay em sẽ đi.

   Trước khi đến buổi hẹn, Aziraphale lái xe đến một nơi quen thuộc em vẫn thường đến, nơi này dù chật hẹp nhưng em rất thích vì khi ở đây em mới thật sự là bản thân em.

(Crowley × Aziraphale) - [Đoản] Những Chiếc Đoản Dô TriWhere stories live. Discover now