Xương Ý bước vào thần điện, khác với mọi lần cậu đều thu liễm linh khí cùng hào quang, hôm nay vừa bước đến ngưỡng cửa, Xương Ý đã thả cho thủy linh của mình cộng hưởng với nguồn nước ngàn năm dưới chân Hiên Viên, khiến chuông gió hai bên cửa điện không ai giật cũng khẽ lung lay leng keng leng keng. Hoàng đế ngạc nhiên ngước nhìn, ông không thấy rõ bóng người trong hoàng hôn xế tài, chỉ thấy được thân ảnh vai rộng lưng thẳng, dáng dấp cao lớn, trường bào màu đen tuyền ôm gọn thân hình cân đối, thủy linh như sương khói bồng bềnh khắp thân ảnh. Ông kinh ngạc đưa bàn tay chạm vào hộp ngọc bên cạnh, cảm thấy linh khí vẫn tập trung chưa tán, ông mới an tâm nheo mắt nhìn xuống thân ảnh bên dưới.

- Xương Ý bái kiến phụ hoàng

- Là con sao? – Hoàng đế cau mày hơi ngạc nhiên, cũng dáng vẻ này cũng thần thái này, ông cứ nghĩ chỉ có Vân Trạch, nay là Thanh Dương, ai ngờ tứ vương tử của ông cũng là nhất biểu nhân tài, quả thực là truyền nhân của dòng họ Tây Lăng. Bộ dạng của Xương Ý cũng không mấy gì khiêm nhường, cậu ngẩng cao đầu, ánh mắt thong dong mà thấu suốt mọi sự, cũng như chấp nhận mọi sự.

- Xương Ý đến xin được phân ưu cùng phụ hoàng. Con nghe nói Trùng Minh Hỏa Thần ở phía tây lại làm loạn, dân một vùng khốn đốn không sao kể xiết. Người dân Hiên Viên chúng ta vẫn phải dựa vào cày cấy, trồng trọt là chính, nay Trùng Minh Hỏa Thần làm loạn, khí hậu oi nồng, bốn phương khổ cực, họa này nhất định phải diệt.

Hoàng đế chầm chậm buông người khỏi án thư, sáng nay trên điện, quần thần của ông trao đổi thảo luận không dứt về Trùng Minh Hỏa Thần, phe cựu thần thì cho rằng nên diệt, phe thân tôn quý tộc thì chủ trương đợi biểu hiện của Thần Nông và Cao Tân, tranh cãi liên miên. Không ngờ, Xương Ý lại khăng khăng tận diệt như thế, khiến Hoàng Đế có chút ý ngoại. Ông hơi nhếch mép cười, không rõ là tán đồng hay phản đối. Trước nay, Xương Ý luôn một mực trọn vẹn vai trò vương tử ở Triêu Vân, chuyện triều đình vốn chẳng nhúng tay, cậu còn nổi tiếng với tài hoa thi họa nhạc tửu, không phải là nhân tài dùng binh; đừng nói là kiến giải trên điện, mà ngay cả khi trà dư tửu hậu, mỗi khi được nói vẫn là duy trì bộ dạng im lặng cúi đầu tùy ý phụ hoàng khiến ông vô cùng chán ghét. Lần này, quả làm ông mở mang tầm mắt.

- Vì sao nên diệt? – Hoàng đế thư thái ngả người ra trường kỉ

- Thứ nhất Trùng Minh Hỏa Thần là thượng cổ, một ngày không ngăn một ngày thêm sức mạnh, sau này muốn ngăn cũng khó. Hai là tướng sĩ Hiên Viên, nhất là lớp sau này chưa quen chinh chiến, thấy địch là sợ, lòng không dũng, trí không tinh, xem như đây là cơ hội cho bọn họ luyện tập cũng không tệ. Ba là thế chân vạc của ba nước dằn co đã lâu, nếu để cho Cao Tân tranh thủ đoạt được Trùng Minh, khí thế sẽ tăng, danh tiếng sẽ trội. Lợi bất cập hại, mong phụ hoàng tam tư.

- Thế con nghĩ cách nào để tiêu diệt Trùng Minh?

- Trùng Minh dù có là thượng thú vẫn chỉ là thú, trí óc không thể so với thần tộc, chỉ cần lừa nó đến gần khu vực thích hợp, chận đứng hỏa linh dùng toàn bộ thủy linh đánh một trận phủ đầu đủ khiến nó buông tay chịu trói. Huống chi, nếu nói về thủy linh, thì có nơi nào nồng đậm hơn sau chân núi Xuyên Hà, chỗ đó lại là nơi Nhược Thủy tộc bắt nguồn, thủy thổ quen thuộc, con tin chắc có thể trong vòng 3 ngày mang Trùng Minh trói trước Thần điện, chỉ có điều...

- Chỉ có điều cần đan thân của huynh trưởng con mà ta đang nắm giữ- Lúc này Hoàng đế hoàn toàn thấu hiểu canh bạc này của Xương Ý.

Trước nay, Thanh Dương vốn bắt Xương Ý điệu thấp, ngay cả tài dùng binh, linh lực tuy dốc lòng đào tạo nhưng cấm không cho cậu thể hiện trước người ngoài, nên bộ dạng tướng lĩnh này của Xương Ý là lần đầu tiên Hoàng đế chứng kiến, ông vừa cảm thấy thích thú vừa cảm thấy e ngại. Trước kia khi đồng ý hôn nhân với Xương Phó, Hoàng đế cũng là trông chờ vào sức mạnh cánh quân Nhược Thủy, ngày Thanh Dương ồn ào trên điện, nhất mực cầu xin để Xương Ý, Xương Phó và cánh quân Nhược Thủy ngoài cuộc chiến, Thanh Dương đã lấy thần châu trong người làm tín vật, thề tận trung đến chết với Hoàng đế, ngoại trừ khi chinh chiến, nhất định đem phần lớn linh lực gửi vào tay ông, khiến ông bớt được nghi kị, lấy bản thân cả đời đánh đổi một đời tự do cho đệ đệ. Nếu Xương Ý vẫn là một vương tử thông thường, thì sự đánh đổi của Thanh Dương ắt hẳn làm hoàng đế hài lòng, nhưng nay cậu phổ hiện tài hoa, trí tuệ, dũng khí, Hoàng đế như thấy một thanh gươm báu trước mắt, lẽ nào còn buông tha cho cậu. Thanh Dương bỏ mình vì đệ đệ, cậu lại vì huynh trưởng giao nộp bản thân, vòng luẩn quẩn như thế, rốt cuộc, có thể nào phá giải!

- Thủy linh của đại ca tinh thuần, vốn giúp ích rất nhiều khi đối chiến với Trùng Minh – Xương Ý cũng không ngại nêu lên yêu cầu của mình?

- Con nghĩ chỉ một Thần điểu khiến ta giao trả đan thần của Thanh Dương? – Trên kì cuộc này, tình cảm phụ tử vốn dĩ là một khái niệm rất mơ hồ, Xương Ý đã thẳng thắn, Hoàng đế càng không nghi kị, trực tiếp bày ra điều kiện của mình

- Tất nhiên là không. Ta Hiên Viên Xương Ý, từ nay thề hết lòng phụng sự đại nghiệp Hiên Viên Quốc, lấy thân xác làm tường thành, lấy máu tưới cho đại hoang, vì Hiên Viên mà chết, vì nghiệp nước mà vong...- Xương Ý một thân hắc bào bay phần phật, tóc xõa dài lẫm liệt, ánh mắt ngời sáng dõng dạc giữa đại điện cất lên lời thề cao quý nhất nhưng cũng cay đắng nhất của con dân Hiên Viên. Lời thề vừa dứt, ánh sáng vàng óng bắn ra tứ phía, từng chữ từng chữ khắc sâu vào cột điện, tỏa ra tiếng ầm ầm như sấm động. Hiên Viên quốc chấn động, người dân trông lên núi, cảm động cúi đầu, hiểu được lại có một thần tộc liều thân vì họ, lời thề ràng buộc đó khiến người lập thệ cả đời không được bỏ, càng không thể trốn tránh, chỉ cần vi phạm thân thể vĩnh viễn chìm xuống đại hoang, thần thức tán loạn, thành ma hồn dạ quỷ vĩnh viễn đeo bám người thân, rất tàn khốc.

Thanh Dương trong tẩm điện bất lực cắn chặt răng, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, y cũng không thèm lau, cứ thế lẩm nhẩm đọc theo lời thề chú, ánh mắt phức tạp nửa đau thương nửa tự hào hướng về thần điện.

- Có thế chứ - Hoàng đế sung sướng ngửa cổ cười vang, ông tung cẩm hộp về phía Xương Ý, nắm thần đan huynh trưởng trong tay, Xương Ý nơi nắm chặt bàn tay, thủy linh băng giá của đại ca như thông linh với người trong điện bừng bừng ánh sáng trắng tinh khiết.

Fanfic của Từng Thề ƯớcWhere stories live. Discover now