Lục Lẫm hôm nay có tiết đến tận trưa, buổi chiều thì phải tham gia nghiên cứu dự thảo kỳ thi trong thành phố, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.

Bùi Chước cảm thấy tinh thần không yên.

Bản thân anh giả vờ thong dong, bình tĩnh mà đối phương cũng thờ ơ, giống như chuyện này cứ bị kẹt lại ở đó, ngay cả dấu chấm kết thúc cũng không có.

Chờ đến khi tiết tự học buổi tối sắp kết thúc thì Lục Lẫm mới xuất hiện bên cửa sổ.

Bùi Chước đang mở phim 'Những người khốn khổ' cho cả lớp xem, anh đang ngồi ở bàn cuối xem phim, bỗng nhiên cảm giác có người đứng ngoài cửa sổ nhìn mình.

Vừa quay đầu, liền trông thấy Lục Lẫm.

Cầu Pulteney trong đêm như được ánh trăng dát lên người một màu xám bạc, tiếng hát trong cơn gió bay đi càng lúc càng xa.

Người đàn ông khẽ gật đầu, đôi mắt như những vì sao lạnh lùng trong màn đêm.

Thầy Lục...cố ý trở về để gặp mình sao?

Bùi Chước ngẩn ra, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì thấy bóng dáng của lớp trưởng chạy chậm đến bên cửa sổ, đưa sổ đầu bài và báo cáo vừa viết xong cho hắn.

Hai người họ trao đổi ngắn gọn vài câu.

Lục Lẫm lấy hai tờ giấy từ trong túi ra đưa cho cô nàng, khoé mắt hắn liếc nhìn Bùi Chước một cái rồi nhấc theo cặp tài liệu xoay người rời đi.

Hoá ra là có việc bàn giao, không phải là vì mình.

Bùi Chước cô đơn ngồi xuống lại, nâng cằm tiếp tục xem phim.

Anh lại không kiềm được mà suy nghĩ đến hai lần gật đầu đó giống như giải đề, giải được một nửa thì lại cảm thấy mình tự đa tình, lắc đầu cười thở dài.

Phim chiếu được một nửa thì chuông tan học vang lên.

Lớp trưởng tự giác tiến lên tắt máy chiếu, đèn lớp học cũng theo đó mà sáng lên.

Những cô cậu học sinh nhanh chóng thu dọn cặp sách, có vài người đã lấy sẵn điện thoại ra nhắn tin, một tay thì nhắn một tay thì nhét sách vở vào túi.

"Ấy, mọi người khoan đi đã." Lớp trưởng ôm tờ danh sách nhảy lên bục giảng, "Tuần sau có hội thao mùa thu, mọi người nhớ suy nghĩ rồi đăng ký nha!"

Cả lớp bỗng chốc nổ tung.

"Vậy không phải là được nghỉ hai ngày ư!"

"Lần chạy tiếp sức 2000 mét này đừng tìm tui nữa, không chạy là không chạy."

Mọi người ồn ào như vỡ chợ, Bùi Chước và lớp trưởng thì ôm bài tập về văn phòng, xong xuôi thì một mình lái xe về nhà.

Trên đường anh chợt nhớ đến chuyện gì đó, cầm tay lái khẽ thở dài.

Sáng mốt là thứ bảy, tức là không được gặp thầy Lục.

...Cả ngày hôm nay không được nói chuyện với hắn, tiếc quá trời.

Ba Bùi hiếm khi không đi công tác vào cuối tuần, tối thứ sáu nhắn trong nhóm Wechat bảo muốn ăn sủi cảo.

[EDITED/ĐAM MỸ] NƯỚC HOAWhere stories live. Discover now