🍶Chương 38: Ca ca

9 5 1
                                    

Edit:WISP1997

Sáng sớm hôm sau, khói bếp lượn lờ.

Trần Nam từ trong phòng ôm đệm giường phô ở tấm ván gỗ trên xe bò, làm tiểu hài tử ngồi ở mặt trên, lại đến phòng bếp cầm mấy cái bánh bao dùng để làm bữa sáng. Bánh bao là tối hôm qua cùng tiểu hài tử cùng nhau bao, tiểu hài tử tay nghề rất tốt, bao thật sự là tinh xảo.

Ở trong viện nhìn chung quanh một vòng, Trần Nam cuối cùng vẫn là quyết định đem mấy gian tương đối quan trọng nhà khóa lên, hôm nay tìm vợ chồng Tôn Đại Phú cách vách tới hỗ trợ bán đậu hủ, thật cũng không phải Trần Nam không tin nhân phẩm hai người, mà là người nhiều mắt tạp, sợ bọn họ coi chừng không tới, làm người có dụng tâm kín đáo thừa cơ hội lợi dụng. Cuối cùng mới ngồi ở trên càng xe, đánh xe bò lên đường.

Trần Nam chuyên chú mà đánh xe bò, ở trong lòng tính toán hôm nay muốn mua đồ gì, đột nhiên, bên hông quần áo truyền đến một lực đạo cực nhỏ lôi kéo, Trần Nam nghiêng đầu nhìn tiểu hài tử phía sau.

Tô Nhu Nhi thấy Trần Nam rốt cuộc phản ứng mình, vội giơ tay đem bánh bao trong túi giấy đưa qua, nói: "Nè bánh bao cho huynh" Trần Nam mới phản ứng lại mình còn chưa có ăn sáng, toàn bộ cho tiểu hài tử, bảo hắn ăn trước, nhưng thật ra đã quên mình cũng chưa ăn.

Trần Nam duỗi tay đem túi giấy nhận lấy, một bên hỏi: "Nhu Nhi no rồi sao?". Tô Nhu Nhi gật đầu đáp lại.

Nhìn Tô Nhu Nhi ngồi trên tấm ván gỗ cách mình một đoạn ngắn, Trần Nam đột nhiên cảm thấy mình thất sách, nên để tiểu hài tử cùng mình ngồi ở càng xe, như vậy còn có thể đem người ôm vào trong ngực.

Tâm động không bằng hành động, Trần Nam trực tiếp kéo dây cương dừng xe ngựa, quay đầu nói với Tô Nhu Nhi: "Nhu Nhi, đến bên cạnh ta" một bên nói, một bên dùng tay vỗ vị trí bên cạnh.

Tô Nhu Nhi tất nhiên là đáp ứng, hắn không muốn ngồi ở mặt sau, không muốn chỉ có thể nhìn bóng lưng Trần Nam, liền vui vẻ mà trực tiếp ở trên tấm ván gỗ bò qua đỡ cánh tay Trần Nam bên cạnh ngồi xuống.

Ngồi xuống, liền bị Trần Nam ôm vào trong lòng, thanh âm trầm thấp ở bên tai vang lên: "Nhu Nhi, vừa mới thế nào không kêu ta?" Tô Nhu Nhi mày đẹp nhăn lại, rất là ủy khuất mà biện giải nói: "Em gọi vài tiếng, rõ ràng là huynh không phản ứng. Thật giống như cách một cái thế giới, không để ý tới em".

Trần Nam một tay đánh xe bò, một tay nắm tay nhỏ mềm mại nhéo nhéo, một bên trầm giọng nói: "Gọi cái gì?"

Tô Nhu Nhi nhanh chóng trả lời: "Gọi huynh ăn a!" Ðồng thời cảm thấy càng thêm mờ mịt, nghiêng đầu, muốn nhìn đôi mắt Trần Nam, xác nhận một chút mình có nghe lầm hay không. Ðáng tiếc Tô Nhu Nhi cao 170 ở trước mặt Trần Nam 185 có vẻ quá mức nhỏ bé, nghiêng đầu chỉ có thể nhìn đến cằm.

Không đợi thanh âm lần nữa truyền đến. Tô Nhu Nhi vẫn là khó hiểu, phản ứng một hồi lâu mới minh bạch, mềm mại nói: "Gọi...gọi... Trần tú tài?".

Trần Nam không nói chuyện, bất quá không biết có phải Tô Nhu Nhi khi ảo giác hay không, hắn cảm thấy tay Trần Nam ôm eo giống như buộc chặt vài phần, như không lớn vừa lòng xưng hô này, Tô Nhu Nhi suy nghĩ một hồi, yên lặng mà xây dựng tâm lý, đánh bạo nói: "Trần....Trần Nam?".

Trần Nam có chút vừa lòng, nhưng vẫn là mệnh lệnh nói: "Lại kêu một lần nữa." Ngữ tràn đầy không cho cự tuyệt . Không biết vì sao, Tô Nhu Nhi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nghe lời mà lặp lại một lần: "Trần Nam."

Trần Nam cảm thấy trong lòng một trận ấm áp, nhưng vẫn là cảm thấy kém cái gì đó, tổng cảm thấy không đủ mềm, liền tiếp tục trầm giọng nói: "Ngoan, lại đổi một cái."

Đổi một cái, đổi cái gì? Phu quân sao? Chính là.... Chính là hiện tại còn không nghĩ gọi.... Hắn nói qua sẽ cưới mình. Về sau mình sẽ gọi, gọi.... đều có thể. Tô Nhu Nhi buông xuống mi mắt, ngập ngừng, nhưng vẫn là căng da đầu nói: "Em không nghĩ ra được".

Trần Nam tiến bên tai tiểu hài tử, cắn vành tai, tay đặt ở trên eo vuốt ve một hồi, dụ dỗ nói: "Kêu một tiếng ca ca nghe một chút."

Tô Nhu Nhi bị Trần Nam làm cho e lệ cực kỳ, muốn tránh lại không dám, thân thể run run, không tự chủ nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Ca ca." Kêu xong mặt cổ đều hồng lên.

Lúc này thật sự phù hợp tâm ý, đủ thõa mãn, đủ mềm, làm người nhịn không được muốn khi dễ.

"Ngoan, về sau đều kêu như vậy". Trần Nam bên tai tiểu hài tử nói.

Hả về sau sao? Chỉ có thể như vậy gọi sao? Tô Nhu Nhi trên mặt ngoan ngoãn dáp lời, trong lòng lại có chút mất mát. Mình muốn về sau kêu phu quân. Lúc trước hứa cưới mình....về sau....

Tiểu phu lang mềm mại như vậy- Tiểu Mạn NiWhere stories live. Discover now