Chương 207: Tin tưởng

Comenzar desde el principio
                                    

Tạ Thiên Lan rời đi, Quân Mặc như thường lệ nhìn Sở Mộ Vân, dường như hoàn toàn không suy nghĩ nhiều: "A Mộc?"

Sở Mộ Vân hoàn hồn, vẻ mặt có chút bất an: "A Mặc, vừa rồi......"

Quân Mặc đến gần hắn, thân mật hôn lên trán hắn: "Tạ Thiên Lan không tốt lành gì, cố ý khiêu khích ly gián. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

Sở Mộ Vân dừng một chút, bờ môi hôn lên trán hắn rất lạnh, không ấm áp như những gì y nói.

Sở Mộ Vân cụp mắt: "Ta sợ ngươi nghĩ lung tung."

Quân Mặc cười nhạt: "Không đâu. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu ta dễ dàng bị kích động thì đúng là quá vô dụng rồi."

Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói: "Vậy thì tốt."

Quân Mặc: "Được rồi, ngươi mau cho hắn dùng thuốc đi."

Nói xong, y lấy ra Hoàn Hồn Đan.

Viên thuốc có kích thước to bằng móng tay, tròn và láng mịn. Bằng mắt cũng có thể thấy rằng đây không phải vật tầm thường.

Sở Mộ Vân vừa nhìn liền khẳng định đây là Hoàn Hồn Đan, chắc chắn không phải đồ giả.

Chẳng lẽ... Quân Mặc thật sự tin tưởng hắn? Không nên nghĩ nhiều?

Chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng chỉ đành đi một bước xem một bước, việc quan trọng nhất là làm cho Lăng Túc Vân sống lại.

Sở Mộ Vân lấy viên thuốc, không do dự đút cho Lăng Túc Vân.

Cùng lúc đó Dạ Kiếm Hàn thả linh hồn của Lăng Túc Vân ra.

Giống như là ảo giác, Quân Mặc nhìn về phía Dạ Kiếm Hàn.

Dạ Kiếm Hàn nhếch môi cười với y.

Sở Mộ Vân khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng lại không lo lắng.

Cả Lười biếng và Tham ăn đều đã bị công lược, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không cản trở quá nhiều. Cùng lắm chết thêm lần nữa thôi.

Sở Mộ Vân đút Hoàn Hồn Đan cho Lăng Túc Vân. Viên thuốc này thật sự rất thần kỳ, cho vào miệng là tan, sau đó ánh sáng chói lóa đến mức gần như có thể nhìn thấy viên thuốc biến thành chất lỏng chảy vào trong cơ thể, lan khắp nơi, chia thành từng nhánh nhỏ. Sau khi xuyên qua toàn bộ cơ thể, nó hình thành lưới dày đặc và khổng lồ, nhanh chóng ngưng tụ lại. Nếu ai đó có thể nhìn thấy linh hồn, sẽ phát hiện nó đang lơ lửng trên không trung, không thể khống chế bay về phía thân thể...

Khi ánh sáng tiêu tán, cơ thể lạnh lẽo dần trở nên ấm áp. Sở Mộ Vân dùng tay thăm dò, trong lòng có chút an tâm.

---Thuốc không có vấn đề.

Lăng Túc Vân đã sống lại nhưng sẽ không tỉnh dậy ngay lập tức.

Sở Mộ Vân cũng không có ý định để cho gã tỉnh lại.

Thuật Đại Hành trước đó ngưng tụ đủ 'uy danh trên vạn người', do Sở Mộ Vân cố tình ngưng tụ trên người Lăng Túc Vân.

Suy cho cùng Lăng Túc Vân đã là tông chủ của Lăng Vân Tông trong suốt mấy trăm năm. Bài vị của gã còn được thế hệ sau của Lăng Vân Tông tế bái, vì vậy uy danh gần như là vô tận.

Trong trường hợp đó, cơ thể tương ứng này không cần thiết phải ra ngoài.

Trực tiếp ép gã vào trận pháp, không chỉ giải phóng Lăng Huyền mà Mộ Nhân cũng không cần thiết nữa.

Như vậy, Lăng Mộc có thể chết.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, sau khi Lăng Túc Vân có dấu hiệu của sự sống, Sở Mộ Vân khẽ cử động ngón tay, trận pháp chống đỡ hang động trong nháy mắt bị phá hủy. Đá tảng nứt vỡ phát ra âm thanh ầm ầm, toàn bộ không gian nhanh chóng sụp đổ.

Ba người ở đây đứng ở ba góc.

Sở Mộ Vân ở phía trên, Quân Mặc bên trái, Dạ Kiếm Hàn bên phải.

Khi không gian sụp đổ, sắc mặt của ba người đều rất bình tĩnh, không ai lộ ra biểu cảm bất thường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Mộ Vân lập tức hiểu được.

Nhưng hắn đã đạt được mục đích của mình.

Nơi Lăng Túc Vân nằm tình cờ lại là trung tâm của trận pháp dưới lòng đất, cấu trúc hai tầng này là do Sở Mộ Vân cố ý sắp xếp.

Sau khi xảy ra chuyện, vị trí này rất chính xác.

Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh. Khi Lăng Túc Vân sắp rơi xuống, hắn thi triển thuật pháp kéo Lăng Huyền ra ngoài. Trong nháy mắt, Lăng Túc Vân đã thay thế vị trí của Lăng Huyền ở giữa trung tâm trận pháp.

Bởi vì tốc độ cực nhanh nên trận pháp ngầm không hề bị xáo trộn. Giống như cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, sau khi gợn sóng đi qua, mặt nước lại tĩnh lặng.

Lúc này nam nhân tóc đỏ mở mắt ra.

Sở Mộ Vân khẽ nhếch môi, đang định đi tới, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay.

Từ đầu đến giờ Quân Mặc vẫn rất bình tĩnh, giống như đại dương sâu thẳm giữa mùa đông, màu xanh đậm che phủ những đợt sóng dữ dội bên dưới.

"A Mộc."

Sở Mộ Vân không nói gì, chỉ quay đầu nhìn y.

Quân Mặc nhìn hắn, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, nở nụ cười vô cùng đẹp. Trong mắt y tràn ngập dịu dàng: "Nói gì đi. Cho dù ngươi nói gì đi chăng nữa, ta sẽ tin tất cả."

(200 - Hết) Phải cầu hôn với bảy nam nhân, làm sao bây giờ?Donde viven las historias. Descúbrelo ahora