Chương 2: Hello Truck-kun! Bán cho tôi 1 vé Isekai hạng A!

ابدأ من البداية
                                    

Người bên cạnh tôi nghe thấy, tri hô báo cho những người xung quanh. Họ thít chặt vòng vây, vây quanh tên buôn người mà không, cho hắn rời đi.

Sau đó tôi thấy được một anh Grab cao ráo đẹp trai, mặt không biểu tình dùng võ chế phục được tên kia. Đến khi đôi vòng bạc thời thượng kia được đeo vào tay tên buôn người, tôi mới mãn nguyện cười, nhắm mắt lại.

'Bố mẹ...Thanh oi...'

----------

Lại quay lại như đầu chương, tại sao tôi vẫn Hello được? Không phải tôi đã tắt điện sao?

Ừ thì ngay khi hồn vía lên mây, đột nhiên có thứ gì đó hút tôi đi vào.

Nếu nhà các bạn có máy hút bụi, thì cũng sẽ biết máy hút bụi hoạt động như thế nào đi. Hay đi công viên nước chắc ai cũng sẽ thử một lần đi trượt ống nước từ trên cao xuống đi. Cả hai kết hợp lại chính là cảm giác của tôi lúc này đây.

Bị hút xồng xộc lên cùng với một đám đồ mà tôi vừa mua, nấm bay vòng quanh tôi, măng tây tấp thẳng mặt tôi, cùng một đống đồ lơ lửng xung quanh tôi như một đống vệ tinh bên ngôi sao lùn.

Thật may mắn khi là một linh hồn, tôi nghĩ vậy.

Sau một lúc, ánh sáng chói loá xuất hiện. Phải mất hơn 2 giây tôi mới thích ứng được và nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt. Mà nhìn rõ thì cũng chẳng được con mèo gì. Xung quanh tôi là một không gian trắng xoá, một bộ bàn ghế trắng xoá, cùng một chấm đen xì là tôi đây.

Trên người tôi ngoài bộ quần áo ra, không thấy ba lô, không thấy rau củ, cũng chẳng tìm thấy đống linh kiện mới mua hay đám goods mà tôi đã mất công tích tiền tiêu vặt để mua kia nữa. Có chăng còn lại trên người cũng chỉ còn một chiếc túi thơm màu tím hương tử đằng kia.

「もしもし」
「こんばんは。日本語分かるか」

Ừ thì, tôi đây có học qua tiếng Nhật rồi, cơ mà sau nghỉ hè đã trả lại hết cho cô cho thầy. Chẳng lẽ chém vài câu cho sang mồm rồi sau này học lòi bản họng ra sao. Không không không! Cá mặn Linh đây nhất quyết không chăm học.

Tôi không nói gì, chỉ nghiêng đầu chớp chớp mắt to mà nhìn về hướng phát ra thanh âm.

Một lúc sau.

"...Can you speak English?"

Vẫn im lặng chớp chớp.

...

"Bé con có hiểu tiếng Việt không?"

Lần này tôi mới từ từ gật đầu "Có."

"Ông là ai?"

Giọng nói kia ngừng lại:

"Không cần gọi ông, gọi chú là được rồi."

"Vâng, vậy ông chú là ai ạ?"

Con bé này thật là, vẫn cứ thích trêu chọc người khác.

"Ta là người quản lý phân bộ 2D, cũng là người phụ trách giữ gìn thế giới song song của các giới thuộc chiều 2D này."
"Hay nói đơn giản hơn là ta quản mấy bộ anime manga mà bé con hay xem ấy"

Mắt tôi toả sáng. Người này ngầu quá đi mất. Là một otaku nửa mùa thâm niên gần chục năm trong nghề săn goods, đại biểu cho đông đảo con dân manga anime, tôi khẳng định ai nghe thấy chức vụ này cũng sẽ kích động như tôi thôi. Nhưng...

[KnY] Linhحيث تعيش القصص. اكتشف الآن