Chương 202: Cưỡng ép?

Start from the beginning
                                    

Ba ngày qua y vẫn luôn bị tra tấn. Y biết mình sai, nên lập tức dừng. Nhưng sáng sớm y tỉnh lại, nhìn thấy người dưới thân bị dục vọng nhuốm đỏ, mọi lý trí của y đều biến mất, một chút cũng không còn.

Y giống như một kẻ nghiện thảm hại, biết rằng phía trước là vực thẳm nhưng không thể dừng.

Sau đó y vô cùng hối hận, nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Trái tim y bị đặt trên một ngọn lửa, nó đang quay cuồng và dày vò. Chờ đến khi Sở Mộ Vân phát hiện ra, nó cũng hoàn toàn vụt tắt.

Dạ Tiểu Hàn mím chặt môi, cúi đầu nói: "... Xin lỗi."

Y nói câu này hai lần, nhưng đều là vì Dạ Kiếm Hàn mà nói xin lỗi. Lúc đó Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói với y: "Không liên quan gì đến ngươi."

Nhưng lần này, Sở Mộ Vân chỉ đáp lại y bằng bóng lưng lạnh nhạt.

Đôi môi mỏng của Dạ Tiểu Hàn khẽ run lên, cuối cùng y xoay người rời đi.

Sở Mộ Vân dựa vào hồ, nhắm mắt lại.

Suốt buổi sáng Sở Mộ Vân không chịu gặp Dạ Tiểu Hàn. Mà Dạ Tiểu Hàn cũng không dám nói gì, y ngoan ngoãn chờ đợi. Giống như rất lâu về trước, khi y chỉ là một quả trứng, trầm mặc đến mức không có cảm thấy tồn tại.

Sở Mộ Vân mặc kệ y cả ngày, đến khi trời tối mới tìm đến.

"Tiểu Hàn, ngươi còn quá nhỏ."

Dạ Tiểu Hàn đột nhiên đứng lên.

Bên ngoài đã vào mùa đông, mặc dù không có tuyết rơi nhưng ban đêm rất lạnh. Sở Mộ Vân khoác một chiếc áo choàng lông dài, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh — hắn còn bị thương, dù tĩnh dưỡng rất lâu nhưng cũng khó trở lại như xưa.

"Ta không giận ngươi." Sở Mộ Vân chậm rãi nói, "Ta chỉ giận chính mình thôi."

Nghe hắn nói như vậy, Dạ Tiểu Hàn lập tức hoảng sợ: "A Mộc..."

Sở Mộ Vân tự giễu cười: "Ta. . . không tốt như ngươi tưởng tượng. Ta rất tồi tệ."

"Không, không phải." Dạ Tiểu Hàn nóng lòng muốn biện hộ. Người mà y nhìn thấy từ khi bắt đầu có nhận thức chính là Sở Mộ Vân. Hắn chắc chắn là người tốt nhất mà y đã từng gặp, cực kì tốt.

Sở Mộ Vân lắc đầu: "Ngươi không hiểu rất nhiều chuyện. Ngươi biết quan hệ giữa ta và Quân Mặc. Loại quan hệ như vậy không thể chứa thêm người thứ ba. Nhưng ta lại cùng Dạ Kiếm Hàn dây dưa không rõ ràng. Chuyện này không đúng, khiến người khác khinh thường, nên bị người đời mắng mỏ!"

Sắc mặt Dạ Tiểu Hàn tái nhợt: "Nhưng là. . . Y cưỡng ép ngươi."

"Cưỡng ép?" Khóe miệng Sở Mộ Vân nhếch lên, không hiểu sao lại khiến người ta mặt đỏ tim đập: "Cưỡng ép hay không, ngươi không biết sao?"

Mặt Dạ Tiểu Hàn đỏ lên. Y làm với Sở Mộ Vân nhiều lần như vậy, đương nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì.

Nhưng... Dạ Tiểu Hàn ấp úng, muốn biện hộ lại không biết nên nói gì.

"Đừng có tô đẹp cho ta." Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói, "Ta phản bội Quân Mặc, đây là sự thật không thể chối cãi; Ta không thể rời khỏi Dạ Kiếm Hàn, đó cũng là biểu hiện của sự yếu đuối và kém cỏi của ta. Một người thậm chí không thể làm những gì nên làm,  không thể kiểm soát những gì mình làm thì nên gọi là loại người gì?"

"Không phải!" Dạ Tiểu Hàn vội vàng nói: "Ngươi rất lợi hại. A Mộc, ngươi..."

"Lợi hại sao? Bây giờ ta không có tu vi. Ngươi cũng biết tình trạng cơ thể của ta rồi, hiện tại..." Trong mắt hắn tràn ngập uể oải và châm chọc: "Ta thậm chí không có được tôn nghiêm cơ bản, ta lợi hại ở chỗ nào?"

Câu nói cuối cùng đâm vào trái tim của thiếu niên.

Ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng không còn...

Dạ Kiếm Hàn đùa bỡn hắn, còn y thì sao?

Bị mê hoặc bởi cơ thể của hắn, biết như vậy là sỉ nhục hắn, nhưng hết lần này đến lần khác lại xâm phạm hắn...

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tiểu Hàn, quên hết đi. Chúng ta trở về như trước kia không tốt sao? Ta không muốn mất đi người bạn như ngươi."

Dạ Tiểu Hàn giật mình.

Sở Mộ Vân cụp mắt, cố gắng che giấu cảm xúc: "Đến bây giờ, ta không thể đối mặt với Quân Mặc được nữa. Sau này ta muốn ra ngoài, đến lúc đó... ngươi có thể đi cùng ta không?"

Những lời này làm cho trái tim Dạ Tiểu Hàn đập kịch liệt, y gần như tưởng rằng trái tim sẽ nhảy ra khỏi miệng.

Những cảm xúc không thể giải thích được dâng trào trong lồng ngực y. Dạ Tiểu Hàn bị tình cảm như thủy triều này áp đảo.

Từ "Được" sắp buột miệng thốt ra.

Lúc này trong lòng y vang lên một giọng nói giễu cợt: "Hắn đang lừa ngươi."

(200 - Hết) Phải cầu hôn với bảy nam nhân, làm sao bây giờ?Where stories live. Discover now