Chương 2.1: Dọn nhà

22 1 0
                                    

Trong đầu Jihyun ầm ầm tiếng sấm một hồi lâu, cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mệt mỏi chào hỏi Woo Hyun: "Xin chào, mình là Han Jihyun."

Woo Hyun rất vui vẻ tự giới thiệu, cậu ta lớn hơn cô hai tuổi, nhưng lưu lại hai năm, bây giờ học lớp mười một giống Jihyun.

"Mình muốn một chiếc Black Forest, một chiếc Tiramisu, Jihyun, cậu thích ăn gì?" Woo Hyun nhiệt tình hỏi Jihyun.

Jihyun còn đang ở trong trạng thái mơ màng, thuận miệng đáp: "Giống như cậu."

Woo Hyun lập tức hiểu ý, đi đến quầy bánh ngọt, một lát sau, phục vụ bưng bánh ngọt của hai người tới.

Nhìn trước mắt tràn đầy bánh ngọt, Jihyun đang trong mộng mới tỉnh, Woo Hyun hào sảng nói: "Jihyun, ăn nhiều một chút! Không đủ thì gọi tiếp!"

Thật đúng là đại gia, cô có cảm giác khóc không ra nước mắt, cầm thìa nhỏ cam chịu đâm vào bánh ngọt.

A a a, may mà không quen biết vị đại soái ca kia, bằng không sau này gặp anh ta sẽ xấu hổ chết mất!

-----

Tạm biệt Woo Hyun, Jihyun cuối cùng cũng kết thúc lần hẹn hò đầu tiên, lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Một nửa là mệt, một nửa là no.

Lee Sara đầy mong đợi nhìn con gái bảo bối trở về, chạy tới hỏi: "Thế nào? Woo Hyun có phải rất đáng yêu đúng không, các con có tâm sự về lý tưởng về nhân sinh hay không?"

Jihyun vuốt cái bụng tròn vo của mình, khóc không ra nước mắt: "Đáng yêu, thật sự rất đáng yêu."

Không chỉ có thể yêu mà còn có thể ăn, giải quyết toàn bộ bánh ngọt mà cô chưa ăn xong.

Thật ra ở cùng với tên mập này cũng không tệ, ít nhất có thể chỉ cần yên tâm thoải mái làm sâu gạo.

Jihyun trở mình, rầu rĩ không vui nghĩ.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của mẹ cô đảo một vòng, sau đó lấy dũng khí, chọc vào eo Jihyun.

"Jihyun à, mẹ có chuyện muốn nói với con..." Bà nhỏ giọng gọi Han Jihyun.

Jihyun bởi vì ăn quá no bụng, phải tốn rất nhiều sức lực mới quay người được, tò mò nhìn Lee Sara.

Bà tìm từ thích hợp, thận trọng nói: "Là như vậy..."

Giảng giải khoảng mười phút, Jihyun cuối cùng cũng hiểu ý của mẹ mình.

Bà cùng một chú quen biết ba bốn năm, tình cảm không tệ, chú Kim đã kết hôn một lần, bây giờ đang có một người con trai 18 tuổi. Nói tóm lại, ý của bà là, bà muốn lập gia đình. Bây giờ muốn hỏi ý kiến của con gái một chút.

Cô trầm mặc một lúc, cười nói: "Mẹ, con ủng hộ mẹ." Cô biết mẹ vì cô mà từ bỏ rất nhiều, những năm gần đây không biết có bao nhiêu người theo đuổi bà, đều bị bà cự tuyệt, bây giờ cuối cùng cũng gặp được người thích hợp, Jihyun cũng thấy vui thay bà.

Bà vui đến phát khóc, ôm chặt Jihyun: "Jihyunie..."

Bất đắc dĩ an ủi mẹ, Jihyun trở về giường của mình, nhìn chiếc bụng nhỏ của mình hơi ưu thương.

Mẹ lấy chồng là chuyện tốt, nhưng cô tuyệt đối không muốn gả đi, nghĩ đến chuyện gả cho Woo Hyun, về sau bụng của mình sẽ giống như hắn, cô liền cảm giác được một trận gió lạnh.

-----

Ngày nọ, Jihyun nằm ỳ như thường ngày, mẹ cô bảo cô dậy, mỉm cười nói: "Jihyunie, chúng ta dọn nhà đi!"

Cô chỉ sững sờ trong chốc lát, một lát sau mới hiểu được bà có ý gì.

Nơi hiện tại cô đang ở là nhà trọ của ba Han, ròng rã suốt mười bảy năm, bây giờ đột nhiên muốn dọn đi, trong lòng vẫn có chút thất vọng và mất mát.

Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ, Jihyun lại không muốn làm mẹ thất vọng, đứng lên dọn dẹp hành lý của mình.

MẬT YÊU 103%: BẢO BỐI TÔI YÊUWhere stories live. Discover now