•|chap 2|•

300 40 32
                                        

11. một ngày nắng nóng lên đến gần bốn chục độ giữa lòng thành phố đất chật người đông, nhà trọ của anh hân nhận được thông báo mất điện từ chiều đến tận khuya.

ừ thì đành rằng là mùa hè mà, thi thoảng cắt điện luân phiên thì cũng là lẽ thường tình, chúng ta phải biết tiết kiệm điện, phải biết suy nghĩ cho những con người cùng khổ. đấy là ai nói thế chứ cái nhà trọ này thì đéo.

điện vừa mới sập chưa được mười giây, tiếng gào thét đã vang dội cả cái nhà trọ khiến hân nhức nhức cái đầu. hoàng bên cạnh nhăn mặt, cái mỏ thằng quý với thằng bánh là quá đủ, từ đâu lại lòi ra một hiếu và một quang hải, deadline đã tra tấn tinh thần con người rồi giờ mấy khứa này còn tra tấn lỗ tai nữa.

cuộc đời có còn miếng lương tâm nào không ?

12. hai người còn chưa kịp định thần, một bài văn tế sở điện lực thành phố đã được ra đời với phần trình bày của phúc. cái giọng đều đều, rủ rỉ rù rì như đọc kinh, thi thoảng đến đoạn cao trào được thêm thắt bởi "một vài" tiếng chửi thân thương của thằng quý khiến mọi người cười ngặt nghẽo.

lúc hân và hoàng từ bỏ deadline bước ra, người nào người nấy ôm bụng cười nắc nẻ. thậm chí lai bánh còn đang nửa ngồi nửa quỳ vịn lên thành ghế, cười thiếu điều tăng xông. duy chỉ có thằng huy nó vẫn đang né anh hàng xóm của nó bằng cách núp sau ba người hiếu, hải và toàn mặc cho anh hàng xóm của nó đang nhìn điện thoại chứ không nhìn nó.

"cái lồn má thằng quý với phúc đừng đọc nữa, tao cười mệt vãi lồn rồi tha tao."

quý tỉnh queo nhìn thằng lai bánh đang vật vã vừa ho vừa cười vừa thở, giả bộ thì thầm vào tai phúc nhưng thực chất là hét vang cả nhà.

"giả dụ bây giờ thằng bánh nó mà nhớ lại bản năng nguyên thủy của mình chắc nó lè mọe lưỡi ra thở rồi phúc nhỉ ?"

13. khoa với phúc vừa phải cản lai bánh kích hoạt nội tại lao lên thừa sống thiếu chết với ngọc quý.

"em bỏ anh ra để anh solo thẳng mặt thằng ml kia đi khoa"

"phúc bỏ thầy ra, hôm nay thầy phải đấm vỡ mồm thằng này."

mặc kệ nhân thế mông lung, toàn, hải, hiếu, huy đứng ngoài kiểu:

"eo em đánh giá vcl mấy anh ơi, đầu hai rồi mà trẩu không tả được."

"trời ơi cái khu này hôm nào không như này chắc trời bão to, chẳng qua mày chưa thấy thôi, ý anh là mày chưa thấy bão."

"giờ mình cược coi khứa nào thắng không mấy ní ?"

"ok ní ơi."

14. sau một hồi quật cường chiến đấu với nghịch cảnh, khoa và phúc đã từ bỏ, mặc kệ cho hai con người hiếu chiến kia lao vào nhau. những tưởng sẽ có một trận đấu tan đàn xẻ nghé, cơ mà chúng nó đánh nhau lạ lắm.

"trời ơi, lại ra kéo à, tao đọc mày như đọc một cuốn sách lai bánh ơiiiiiiiiiiiiiii~ khôn hồn đưa tai ra đây cho thầy búng đi con, để lâu nó mất vui."

"má tao cay thằng quý thiệt á chớ."

"thôi không nói nhiều, đưa tai đây. ngu thì chết chứ bệnh tật gì ?"

•|aov|• bình yênWhere stories live. Discover now