Che mắt..

Quả trứng gà trắng nuột lăn - rơi xuống bồn inox, mà tôi chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm tiểu tiết ấy nữa. Xoa xoa bên cánh tay mình đã nổi đầy nốt sần bắt nguồn từ lỗ chân lông, tôi không thể ngăn nỗi sợ hãi đang dần bắt lửa.

Tôi nhận ra tin tức 'lớp 12E sau vụ thảm sát đã đóng cửa' mà bản thân khẳng định đó là hoàn toàn đi ngược với số đông và chẳng có căn cứ gì ngoài chính đôi mắt tôi nhìn thấy, vậy nên nếu có che mắt, thì người bị che mắt.. chính là tôi.

Giữa hai thông tin: lớp 12E chưa từng đóng cửa và lớp 12E đã từng đóng cửa trong hai năm, tôi đang bị nao núng.

_______

Ỷ y bản thân đã ngủ sáu tiếng vào hết buổi chiều ngày hôm qua nên tôi chẳng mảy may quan tâm đến việc nghỉ ngơi, bây giờ đã là bảy giờ sáng nhưng mi mắt tôi nặng trịch, cảm tưởng chỉ cần tôi đóng rèm mi lại 1 giây thôi thì tôi cũng đủ rơi vào giấc ngủ sâu. Với tinh thần đầy mệt mỏi, giữa hai quyết định: tham gia buổi chào đón học sinh năm nhất hoặc đi ngủ, đương nhiên đối với một kẻ không thiết tha giao tiếp với xã hội như tôi thì tôi sẽ chọn đi ngủ, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa thể ngủ vì tôi còn đang trông tên Isagi đem cái điện thoại đến cho tôi. Tôi muốn biết bên trong điện thoại của anh Sae có những gì.

Nhưng tôi vẫn là không chịu nổi, gục xuống cái gối hơi liền ngủ li bì.

Bạn cùng phòng biết tính tôi không thân thiện nên cũng chẳng quấy rầy, thành ra tôi an ổn ở trên chiếc giường của mình mặc kệ thời gian trôi. Tôi cảm tưởng bản thân đã có một giấc mơ dài, rất dài, cảm giác có thứ gì đó đụng chạm vào gương mặt tôi khiến tôi khó chịu, xoay đi hướng khác thì chẳng còn cảm thấy gì nữa. Đầu tôi nặng nề, chốc chốc lại âm ỉ đau, chắc do sinh hoạt trái giờ giấc sinh học nên tinh thần tôi mệt mỏi đi nhiều, mắt tôi không mở lên nổi nhưng não đã hoạt động đủ để thu nhận những tác động bên ngoài.

-" Cậu Itoshi, làm ơn tỉnh lại giùm tôi cái."- Chất giọng vang vang mất kiên nhẫn, tôi nhận ra ngay chủ nhân của nó vì tôi đã trông ngóng cậu ta cả nửa ngày kia mà. Dù tôi bây giờ rất lười nhác nhưng cũng cố gượng dậy đối mặt với Isagi, tôi dụi đôi mắt cay xè vì không được bồi dưỡng tốt. Nhìn lên người con trai đang ngồi trên cái giường đối diện, cậu thoải mái toạ ngay chỗ ngủ của bạn cùng phòng tôi, chẳng biết tại sao lũ người sống chung với tôi có thể dễ dàng cho người lạ mặt bước vào phòng như vậy nữa, bị xâm phạm vùng lãnh thổ khiến tôi khá bực, nhưng tôi hiện tại quan tâm đến vấn đề của bản thân hơn, nếu cậu ta đã tìm đến tôi như vậy thì chắc chắn cậu đã có trong tay thứ tôi muốn.

-" Lấy được điện thoại rồi? Đưa đây."- Tôi khẩn trương đưa tay hướng về phía cậu ta và đòi lại thứ thuộc về mình. Cậu lấy trong cái cặp táp ra hai cái điện thoại quen mắt khiến tôi mừng rỡ, Isagi phe phẩy chiếc điện thoại rồi lên mặt. -" Ai đưa ai? Tôi lớn hơn cậu một tuổi, tuy chúng ta học chung lớp nhưng tôi vẫn là đàn anh của cậu, được đàn anh giúp đỡ mà nói chuyện trống không thế à?"- Có lẽ tên này không ưa tôi ngay từ đầu, cộng thêm sự cố đêm qua nên Isagi cố tình gây khó dễ tôi, chứ tôi vẫn nói đủ nội dung để cậu ta có thể nghe hiểu mà.

Sau tiếng chuông báo thức. [IsaRin ]Where stories live. Discover now