Chương 3: Hồi kết của một ngôi sao

237 31 3
                                    

Sáng sớm ngày mai, sau một màn tạm biệt đẫm nước mắt với Lumine, tôi cuối cùng cũng đã sẵn sàng đồng hành với mọi người. Thú thật, có lẽ tôi sẽ nhớ mùi đất ẩm này lắm.

Người tiễn chúng tôi vào sâu trong khu rừng tím đã tắt nụ cười trên môi từ lâu.

Địa điểm chú Welt khoanh vùng là một thung lũng sâu. Mùi nguyên tố lôi nồng nặc đến mức tôi có thể cảm thấy tóc gáy mình đang dựng lên. Mật độ quái vật cũng càng lúc càng dày, đến mức tôi có cảm giác mình đã hết thèm đánh đấm. Càng vào sâu, tôi càng cảm thấy không gian xung quanh mình như đang xoắn lại, giống như mọi thứ trước mặt mình đang vặn vẹo và mọi khái niệm của tôi về "thế giới bình thường" đều sai cả.

Bọn quái vật kéo nhau bao vây cả bọn, hết đợt này đến đợt khác. Tôi chẳng nhớ nổi mình đã đánh đuổi bao nhiêu đợt quái vật nữa, chỉ biết rằng cánh tay phải của tôi đã mỏi nhừ và run đến mức tôi buông chày ngay bây giờ cũng được.

Mưa rơi rồi, ánh sáng chẳng còn rọi sáng dương gian được nữa. Màn mây tim tím, đặc sệt như bùn đất dưới chân. Hạt mưa đen ngòm, mùi thối um, vị như thuốc độc. Da tôi xèo lên một tiếng rất khẽ khi hạt nước chạm vào, để lại cảm giác hơi bỏng rát.

Một bước, hai bước, hành trình lại dài và thêm lắm chông gai. Dấu hiệu ăn mòn bốc mùi nồng nặc, khó thở vô cùng.

- Mọi người có để ý gì không?

Dan Heng đột ngột cất lời giữa bầu không khí nặng như thể đúc bằng chì. Ánh mắt anh nhìn qua, đảo lại, giọng trầm xuống, tỏ vẻ nghi hoặc:

- Dấu hiệu ăn mòn đã lan rộng đến thế này...

March gật đầu, tôi cũng thế, vì đây là sự thật hiển nhiên, ai cũng thấy được.

- ... Nhưng trong thành phố lại không thấy gì? Mọi người không thấy lạ sao?

Dan Heng nói đúng. Nếu như vết ăn mòn nghiêm trọng như thế này thì ở thành phố chắc chắn phải có vài vết nứt. Nhưng ở đây thì ngoài một vài con quái vật lai rai khắp chốn thì không. hề. có. gì. cả. Không có đến một tấm biển báo hay đoạn rào chắn. Mọi người đều bình thường như thể không có gì xảy ra.

- Bởi vì nơi đó không có thật.

Một giọng nói đột ngột vang lên giữa bầu không khí căng thẳng. Giọng nói này nghe quen đến mức không một ai có thể nhầm được.

Là giọng của Lumine.

Cô ấy đứng hiên ngang trên vai một con robot khổng lồ, đôi mắt lạnh lùng liếc về phía chúng tôi như thể đang nhìn lũ kiến cỏ. Vạt váy trắng của Lumine bay bay trong gió, ấy vậy mà bầu không khí ở đây vẫn nặng nề, ngột ngạt và khó thở. Vẫn là Lumine, cô gái thuần khiết ấy, nhưng tại sao cô ấy lại thay đổi chóng váng đến vậy? Nếu đúng là như vậy thì chẳng lẽ chúng tôi đã bị lừa ngay từ đầu? Quan trọng hơn hết, không lẽ cô ấy là vật chủ của Stellaron? Nếu vậy thì tại sao không ai có thể nhận ra?

Tôi không thể nói được gì nữa. Nước mắt tôi nghẹn lại dưới hàng mi cay, những lời đầu môi chỉ toàn những âm thanh bập bẹ. Đau, đau quá! Tại sao... nhất định lại phải là cô ư, Lumine?

[Stelle x Lumine] Vì Sao RơiWhere stories live. Discover now