BonBon
Đâu có
Anh không có quên

"Mình hẹn anh ấy mai đi chơi thì có kì quá không nhỉ?"

Jaewon
Mà anh ơi
Ngày mai anh có rảnh không
Đi chơi với em nha

BonBon
Mai hả?
Mai thì không được rồi
Anh đang ở nhà ba mẹ nên không đi được

"Chờ chút. Nhà mình khi đó chuyển đi, rồi lúc mình vào cấp ba, ba mẹ cũng về lại nhà cũ mà. Tức là nếu anh ấy vẫn ở đó thì..."

Jaewon
Anh à!
Nhà anh hồi đó tới giờ
Có chuyển đi lần nào chưa vậy?

BonBon
Nhà ba mẹ á hả?
Thì từ lúc anh sinh ra tới tận giờ nè
Vẫn không chuyển đi mơi khác

"V*i. May, may đến thế là cùng." - Jaewon nghe tin, mừng như trúng số.

Jaewon
Ò=))))
Nhưng mà...
Nếu anh muốn gặp em, em sẽ tới đó
2 phút là Jaewon có mặt.
Tin không?

BonBon
:)) trẻ con
Được rồi
Anh muốn gặp em
Nào
Tới đi

Jaewon đọc được tin nhắn, cười tới híp mắt, chạy thật nhanh xuống lầu.

_Muộn rồi còn đi đâu thế? - Mẹ Jaewon ở trong phòng hỏi.

_Con ra ngoài một chút rồi về, ba mẹ ngủ trước đi, lát con khoá cửa.

Jaewon
Anhhhhhh
Mau xuống mở cửa cho em

BonBon

Xuống rồi nè, có thấy đâu

Jaewon
Em mới không thấy anh á
Em ở dưới thật mà
Anh thử xuống nhìn xem

Bonhyuk thử ló đầu qua rèm cửa. Anh giật mình suýt thì chửi thề. Thế quái nào mà cậu ta biết được chính xác nhà mình cơ chứ. Cứ cho rằng Song Jaewon là tên biến thái lắp định vị vào máy anh, thì cậu ta tới đây từ khi nào, và bằng cách nào được cơ chứ.

So với bất ngờ thì Bonhyuk càng hoảng loạn hơn, còn có một chút sợ hãi. Không sao, dù gì đây cũng là trước cửa nhà anh, anh lại còn lớn tuổi hơn cậu ta cơ mà. Goo Bonhyuk xuống mở cửa.

_Sao tới đây được vậy?

Jaewon nhớ anh quá. Khung cảnh này sao mà quen thuộc đến thế. Nhà hai đứa cách nhau có mấy bước đi. Khi ấy mua gì cũng mua lấy một đôi, làm gì cũng phải làm một cặp, lúc nào cũng có nhau.

Song Jaewon đã quyết định rồi, dù có khó khăn đến mấy, cậu cũng phải cố gắng đưa tình cảm của anh trở lại, phải làm cho anh thích mình hơn nữa.

Trong sự khó hiểu của Bonhyuk, Song Jaewon đã rơi nước mắt. Goo Bonhyuk chẳng biết đầu đuôi mọi thứ ra sao, anh không theo kịp tốc độ suy nghĩ của Song Jaewon. Mới nãy còn tăng động lắm, tự nhiên giờ lại khóc, mà không phải khóc kiểu đau buồn gì. Thằng nhóc vừa lấy tay quẹt nước mặt, vừa cười haha thành tiếng, cứ như bị ngốc.

_Em ôm anh một cái rồi giải thích được không?

_Ừm

Vòng tay Jaewon bây giờ lớn hơn lúc bé. Cậu hiện tại dĩ nhiên là đủ sức ôm trọn lấy anh. Bonhyuk của cậu hiện giờ vẫn mềm mại và nhỏ bé trong lòng mình như lúc trước.

Mái tóc anh còn ẩm, hình như chỉ vừa mới tắm xong. Hương sữa tắm với dầu gội ở trên người Bonhyuk sao cứ như thể thứ hương liệu gì quý giá lắm. Jaewon muốn rúc sâu vào mái tóc, vào hõm cổ mà thoả sức hít hà cơ, nhưng bây giờ dĩ nhiên không thể như thế được rồi.

_Em sao thế?

Bonhyuk nhìn cậu bằng ánh mắt thật dịu dàng, rồi nhẹ giọng hỏi. Thông thường, đó là thứ an ủi người ta. Nhưng, chẳng những Song Jaewon không được vỗ về, mà trái tim cậu như bị thiêu cháy luôn. Nếu không phải năng lực kiềm chế tốt thì Jaewon đã cuốn chặt lấy anh như rắn hổ mang rồi.

_Em nhớ anh quá nên vậy đó. - Lời này của Jaewon hoàn toàn là sự thật, nhưng sự thật được nói bằng thứ giọng bông đùa.

Bonhyuk cũng suýt soát bị cuốn theo thằng nhóc. Suýt thì đáp lại "Anh cũng nhớ em, mấy ngày qua em đã ở đâu vậy?". Rồi anh cũng quên luôn cả việc hỏi thằng nhóc này tại sao ở đây.

_Nói linh tinh.

_Anh lạnh không? Ngoài này nhiều gió quá. Em đi lấy áo khoác nhé!

Rồi thằng nhóc không đợi Bonhyuk trả lời, nó phóng rất nhanh vào nhà, lấy ra hai chiếc áo dày cộm, khoác lên cho anh và cho mình.

[Guwonz] Full Of Tears.Where stories live. Discover now