Chương 17: Cậu nhớ tôi không?

Start from the beginning
                                    

Quay đầu lại, Diệp Dao nhìn thấy khung ảnh trên tủ đầu giường cùng những bức ảnh trong khung.

Đó là do Lục Tầm mang đến, ảnh cậu và Lục Tầm chụp chung.

Khi đó cậu và Lục Tầm vẫn còn là học sinh trung học, khuôn mặt so với bây giờ còn non nớt hơn nhiều. Bọn họ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, Lục Tầm ở phía sau khoác vai cậu, nhìn cậu, nhếch môi mỏng mỉm cười.

Diệp Dao cầm khung ảnh lên, nhìn Lục Tầm trong ảnh, lại nhìn chính mình trong ảnh.

Khi đó thanh xuân tốt đẹp, hồi cấp ba đó cậu không hề nghĩ tới, cậu sẽ sản sinh loại tình cảm không thể thấy được ánh sáng tâm tư này với Lục Tầm.

Diệp Dao thở dài một hơi rồi đặt khung ảnh trở lại.

Thêm mấy ngày nữa, cậu sẽ đem tấm ảnh chụp chung này khóa vào trong tủ.

*

Đêm giao thừa đến giữa tiếng pháo nổ, Diệp Dao bất ngờ nhận được một cuộc gọi video từ Lục Tầm.

Diệp Dao đang vừa ăn lẩu với bố mẹ trong khi xem Xuân Vãn, nói mấy cậu với bố mẹ mình, sau đó trở về phòng để nhận cuộc gọi video.

Lục Tầm đã gọi cho cậu trong vài ngày qua, cậu đã cố từ chối video với những lý do như đang tắm, chỉ là nhắn tin bình thường. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tầm, cậu vẫn chưa quen.

Máy ảnh có thể dễ dàng khiến người ta trở nên xấu xí, nhưng Lục Tầm rất đẹp trai, cho dù trước máy ảnh có xấu đến đâu thì hắn vẫn là một anh chàng đẹp trai. Anh chàng đẹp trai đang nằm trên giường gọi video call với Diệp Dao, vẻ mặt ủ rũ.

"Làm sao thế, có chỗ nào không thoải mái." Diệp Dao lo lắng nói.

Âm thanh nặng nề của Lục Tầm truyền tới: "Ừ khó chịu."

Diệp Dao càng lo lắng,: "Chỗ nào khó chịu, bố mẹ cậu biết không?"

"Tại sao cậu một chút nhạy cảm đều không có, làm sao có thể không thoải mái, đương nhiên là ở trong lòng!" Lục Tầm ngón cái cùng ngón trỏ tách ra ra hiệu, "Tôi bị cái này là do —— tôi không có nhìn thấy cậu nhiều ngày như vậy, mỗi ngày không gặp như cách ba mùa thu, chúng ta đã mấy chục năm không gặp!"

Diệp Dao: "..."

Cậu đúng ngốc, trong nhà Lục Tầm có bác sĩ gia đình, cậu cũng không cần lo lắng.

Tiếng pháo hoa nổ vang lên, ngoài cửa sổ phòng ngủ của Lục Tầm có thể nhìn thấy pháo hoa nổ rất xa, hắn cầm điện thoại di động xuống giường, cùng Diệp Dao đến bên cửa sổ xem bắn pháo hoa.

Diệp Dao ở xa bên ngoài cách ngàn dặm, cách màn hình thưởng thức khói hoa mỹ lệ. Khu biệt thự cảnh vật tĩnh mịch, thời điểm tiếng vang truyền đến khói hoa nổ tung lúc ẩn lúc hiện, thông qua điện thoại di động truyền cho Diệp Dao, mang theo một loại khó giải thích được dường như cách nhau cảm giác một thế giới.

Lục Tầm thanh âm nhẹ nhàng vang lên: "Hàng năm đều muốn cùng cậu đón giao thừa."

Tiếng pháo nổ nối tiếp nhau, dần dần trùng với tiếng tim đập.

Em thử trốn lần nữa xemWhere stories live. Discover now