Chương 17: Cậu nhớ tôi không?

Start from the beginning
                                    

Cha của Lục Tầm đeo một cặp kính, giả vờ như đang xem tin tức công việc trên điện thoại di động, khi nhìn thấy đứa con trai ngỗ nghịch của mình vào cửa, ông liền lớn tiếng hắng giọng.

"Đã lâu không gặp." Lục Tầm lười biếng chào hỏi, đem đồ vật mang theo đặt lên bàn, "À, con mang về cho mọi người một ít đặc sản."

Cha của Lục Tầm khịt mũi, khóe miệng cong lên đứng lên, kiểm tra đặc sản mà đứa con hiếu thảo mang đến, cuối cùng khóe miệng cong lên thở dài: "Thật sự là hương khói từ phần mộ tổ tiên, thằng nhóc con cũng đã học được chữ hiếu."

Cha của Lục Tầm luôn nói bằng giọng điệu âm dương quái khí, bị mẹ Lục Tầm từ trên lầu đi xuống vỗ một cái, mẹ Lục Tầm cười nói: "Được rồi được rồi, mẹ thích cái này, sao đột nhiên con lại nghĩ đến việc mua cái này về nhà? "

"Học theo Diệp Dao đó ạ." Lục Tầm nói.

"Tiểu Diệp thật là một đứa trẻ biết quan tâm." Mẹ Lục Tầm khẽ thở dài, "Người xưa nói gần với đèn thì rạng, vẫn có lý, con có thể học hỏi thêm từ Tiểu Diệp."

Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Lục Tầm tuyên bố quyết định đến nhà Diệp Dao vào mùng 2 Tết, bị bố Lục cười nhạo.

"Mùng hai Tết đã đi, con có nghĩ là mình là con rể về nhà vợ không?" Bố Lục Tầm ăn món ăn lành mạnh để giảm mỡ, "Cha nghe người khác nói chuyện phiếm, hiện tại nhiều người trẻ tuổi đã bắt đầu xem mắ khi học đại học. Mày làm khó tiểu Diệp kết bạn, như thế là phiền phức đấy."

Chân mày của Lục Tầm cau lại.

Xem mắt? Diệp Dao là vừa tài năng vừa đẹp trai như vậy, tại sao cậu ấy cần phải đi xem mắt.

Có thể gặp được ai mà đi xem mắt? Có thể gặp một người giàu có, lớn lên đẹp đẽ và quan tâm đến Diệp Dao không?

Gặp không được, vậy nên đi xem mắt là quyết định sai lầm.

Khi hắn đến đó, hắn phải nhắc nhở Diệp Dao đừng lãng phí thời gian vào những vụ đi xem mắt.

"Mày có muốn đi xem mắt không?" Bố Lục lại hỏi.

"Không." Lục Tầm không chút do dự cự tuyệt, "Bố có tìm được tiên nữ con cũng sẽ không cho cô ta mặt mũi, cho nên bố cũng đừng làm loại chuyện chọc giận người ngoài này."

*

Phòng nhỏ ấm áp mà sạch sẽ giống như Diệp Dao, cậu đem đồ đạc của Lục Tầm bỏ vào tủ, tránh phải nhìn thấy.

Con rô-bốt tuyệt vời mà Lục Tầm đã mua, những chiếc bút mà hắn đã sử dụng và sách bài tập mà hắn đã làm đều được cất vào ngăn tủ ở góc xa mà Diệp Dao sẽ không chú ý đến.

Quần áo của Lục Tầm vốn để lẫn với đồ của Diệp Dao, nhưng bây giờ lấy ra gấp gọn gàng, xếp một mình vào ngăn trên cùng của tủ quần áo, sau này chỉ cần không giẫm lên ghế, Diệp Dao sẽ không nhìn thấy quần áo của Lục Tầm.

Trong căn phòng này, từ từ trở nên đã không còn khí tức của Lục Tầm.

Diệp Dao thả lỏng người, vào phòng tắm tắm rửa, sấy khô tóc, mệt mỏi nằm xuống giường.

Em thử trốn lần nữa xemWhere stories live. Discover now