Ta không nên giấu gì nhau

76 5 3
                                    

"Anh về nhà rồi. Em ngủ sớm đi."

Lần cuối cùng tôi nhận được tin nhắn với nội dung như thế là từ rất lâu về trước, hồi chúng tôi còn chưa chuyển vào sống cùng nhau. Youngho vẫn luôn là người đón tôi ở chỗ làm, chở tôi rong ruổi khắp phố phường, nói nhau nghe thật nhiều hoặc đôi khi chỉ đơn giản là dừng xe lại ở ven đường, im lặng và ngắm nhìn sắc vàng của ngọn đèn thành phố về đêm chảy dài trong ánh mắt người tình.

Tôi nhìn chòng chọc vào dòng tin đến từ cái tên quen thuộc trong danh bạ. Tôi không chặn số anh, anh không đổi số, cứ thế mà tin nhắn gần nhất nối tiếp tin nhắn cách đây một năm trước nhưng giọng điệu thì như đã cách nhau từ lâu lắm rồi. Thú thật là tôi không say đến mức quên đi ánh mắt ngày hôm qua anh nhìn tôi đau đáu đến thế nào. Hơi men nồng nồng dâng lên trong người tôi, lại được ngồi cạnh anh trong chiếc xe quen thuộc, xung quanh toàn là mùi hương dễ chịu của anh tỏa ra khiến cho tôi cảm nhận được an toàn chẳng biết từ bao giờ mới có lại. Lâu thật lâu như vậy mà tim gan tôi vẫn thành công bị anh đảo lộn tùng phèo hết cả lên, là do tôi còn tình cảm hay chỉ là một thói quen khó bỏ, tôi mong nếu như đó là thói quen thì thời gian sẽ thành công giúp tôi bỏ đi nó, còn nếu là tình cảm, tôi cũng xin phép vùi chôn nó dưới lớp bụi của tháng năm, để nó đánh một giấc ngủ ngàn thu đến khi tỉnh lại chỉ còn là một màn sương mờ ảo về người từng yêu.

Dường như đến tận bây giờ, những người xung quanh tôi mới dần ý thức được Youngho quan trọng với tôi đến mức nào. Sau khi thấy anh đưa tôi về nhà tối hôm ấy, mẹ tôi còn mấy lần hỏi bóng gió chuyện yêu đương. Tôi không rõ mẹ lại muốn gì, nếu là giục tôi mau kiếm người yêu mới rồi kết hôn hẳn bà đã tự tay sắp xếp một buổi xem mắt với anh chàng hay cô nàng nào đấy mà bà bắt gặp tại những bữa tiệc trong giới. Dạo gần đây mẹ không còn đả động đến chuyện xem mắt nhưng lại rất hay bắt gặp đúng lúc tôi đang lơ đễnh ngồi dọn lại tủ quần áo, sắp xếp mấy khung ảnh trên kệ hay dành hàng giờ đồng hồ trong phòng cùng những chiếc thùng carton cũ đã áo một lớp bụi dày đặc, điều mà kể cả hồi mới chia tay tôi cũng chưa từng làm.

Gần đây tôi cũng hay nằm mơ thấy Youngho. Một tuần có bảy ngày thì cũng phải đến ba, bốn đêm tôi mơ thấy anh, đêm nào tôi cũng khóc trong giấc mơ, đêm nào Youngho cũng bất lực đến bên tôi trong giấc mơ. Nỗi nhớ anh vốn dĩ đã được tôi cẩn thận chồng hết lớp này đến lớp kia tựa con búp bê Nga, sau đấy lựa một nơi thật kín đáo, không ai biết, không ai hay mà quẳng xuống vực đen sâu hoắm không thấy đáy. Tôi vô tình đọc được ở đâu đó rằng tam giác quỷ Bermuda vốn không có thật mà chỉ là chuyện bịp, thế là cả ngày đầu óc lơ mơ mà nghĩ rằng liệu từng ấy năm hẹn hò có chăng cũng chỉ là được dựng trên trí tưởng tượng của tôi, rằng khi tôi tỉnh dậy mọi điều kí ức về anh đều chưa hề xảy ra như một giấc mộng chăng.

Bị mớ cảm xúc không rõ ngọn nguồn xen vào mọi hoạt động sống, tôi quyết định thực hiện một hoạt động sống khác mà nơi đó mớ cảm xúc này sẽ được chuyển hóa thành cồn ở dạng lỏng, tẩm ướp thêm tá hương vị chua cay ngọt đắng và cuối cùng kết thúc trong dạ dày tôi.

Lâu lắm rồi tôi mới đi uống trở lại. Lí do cũng dễ hiểu, vì quen Youngho chẳng có lí do gì khiến tôi sầu đau mà nhậu, chia tay rồi tôi cũng nhảy việc liền tù tì hai ba chỗ, không có thời gian mà cũng không muốn nhậu cho lắm.

Đón em tan làm vềWhere stories live. Discover now