[TobiDei] cua trai li kì truyện (2)

Start from the beginning
                                        

"Cút đi! Tao không muốn bị đánh dấu, không muốn thuộc về ai cả, để tao yên đi."

Tiếng nức nở vang lên sang một tràng chửi dài. Obito nghe thấy liền bật dậy, hắn đấm thật mạnh vào mặt mình để lấy lại tỉnh táo rồi thả Deidara ra. Hắn đúng là ngu ngốc, chỉ vì cái bản năng chết tiệt đánh mà mất cả lý trí, và rồi phải nhìn thấy thứ bản thân căm ghét nhất trên đời. Người hắn yêu đang khóc.

"Em xin lỗi, xin lỗi... senpai là tại em..."

Deidara bật dậy khỏi người Obito, cậu ôm lấy cổ mình và cảm nhận được chất lỏng tanh nồng đang chảy dọc qua kẽ tay.

"Tao ghét mày." Deidara oà lên, gương mặt nhem nhuốc nước mắt. Đưa đôi đồng tử xanh biếc đầy căm phẫn nhìn Obito. "Mày chỉ muốn đánh dấu tao để thỏa mãn ham muốn của mày thôi."

"Senpai không phải đâu, em...em..." Obito hoảng hốt, lắp bắp muốn giải thích.

"Cút đi, thả tao ra!"

Deidara vùng vẫy, cậu muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng bàn tay to lớn kia vẫn đang ghì chặt chân cậu. Định bụng đạp vào mặt tên alpha đáng ghét kia một phát cho bõ tức, thì bất ngờ Obito lao đến. Hắn ôm chặt cậu vào lòng, giọng run run:

"Deidara... Em thật sự nghĩ tôi là tên cặn bã như vậy ư? Nếu như tôi chỉ ham muốn cơ thể em, chẳng phải tôi có thể làm việc đó từ lâu rồi sao? Nhưng thứ tôi muốn nào phải điều đó. Tôi muốn em, muốn em biết tôi yêu em đến nhường nào, muốn trái tim em cũng in sâu bóng hình tôi, muốn tâm trí em chỉ nghĩ về mình tôi thôi."

Obito siết chặt vòng tay, cứ như thể sợ người trong lòng không thể nghe thấy nhịp tim đang hỗn loạn bên trong hắn. Deidara vốn dĩ trời sinh cho giác quan nhạy bén, đương nhiên cậu có thể nghe rõ là đằng khác. Hơn nữa, trực giác của cậu cũng nhạy bén vô cùng. Và giờ đây, nó mách với cậu rằng, nhịp tim mà cậu đang lắng tai nghe chắc chắn không phải thứ dối trá.

Hơ, không ngờ tên khó ưa như Obito cũng có ngày bối rối ấp a ấp úng vì conditinhyeu thế này. Vậy là Deidara quyết định không nhúc nhích nữa, cậu hít thật sâu để trấn tĩnh bản thân.

"Mày...nói nhảm nhí gì thế..." Deidara ngước mặt lên, gò má có chút hồng hơn so với vùng da xung quanh, lúng túng đối mắt với Obito. "Với cả...ai cho mày xưng hô kiểu láo toét thế kia?"

"Deidara. Em không biết thật hả? Tôi hơn em tận mười một tuổi mà."

"Kệ mày. Tuổi nghề tao lớn hơn." Như nhận ra điều gì khác thường. Cậu há hốc miệng, kêu lớn. "Không ngờ mày dám pha kè tuổi với tổ chức!!! Mà hình như cả mặt mày cũng pha ke luôn chứ. Vl thế này thì không biết trên người mày còn bao nhiêu thứ là giả nữa."

Deidara thở hắt ra khi thấy Obito chỉ hề hề cười mà không giải thích bất cứ thứ gì. Chắc cú là cậu đoán đúng hết mịa rồi.

"Thứ gì có thể là giả. Nhưng trái tim tôi đập rộn ràng vì em chắc chắn là thật."

Obito khúc khích sau khi nhận về khuôn mặt tỏ ra khinh bỉ nhưng vành tai đã đỏ hết cả lên của Deidara. Hắn cố nén tiếng cười, senpai xinh đẹp của hắn sao lại dễ thương quá mức vậy chứ. Được nước làm tới, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Deidara, di chuyển đến trước ngực trái của mình.

"Deidara em thật sự, không rung động với tôi một tí nào sao. Từ trước đến nay, dù chỉ một chút cũng không sao?"

Obito nhìn Deidara, đôi mắt đen láy chan chứa nỗi buồn. Deidara nhìn hắn, chán ghét đạp một phát, Obito văng xa hai mét.

"Ừ". Cậu trả lời. Về sau thấy đôi mắt cún bự long lanh đầy tủi thân của Obito nhìn mình, tự nhiên cậu chột dạ, nên đành hắng giọng, sửa lại câu nói. "Ý tao là mày cư xử hệt như chó gặp xương ấy. Cứ thấy tao là nhào vào cạp. Mày phải cư xử như con người thì tao mới biết mày có thật lòng hay không chứ."

Nói xong cậu quay mặt đi, nhú nhí trong miệng:

"Nếu mày cứ giống như trước kia có phải tốt hơn không."

Obito tròn mắt, vậy ra do hắn vồ vập, ngu ngốc để bản năng giải quyết mọi chuyện nên cậu mới chán ghét ư. Xì, đúng là cái bản năng ngu ngốc ăn hại, thứ vô dụng cản trở mất tình yêu của hắn.

Bản năng alpha bên trong Obito bất mãn muốn gào thét: đmm đúng rồi tại tao hết, cái gì cũng tao nè. Chứ đâu phải mày tự thả tao ra đâu, là tao mọc chân chạy đi cản tình yêu của mày đó được chưa.

"Vậy nếu... Em có thể tự kìm hãm được bản năng của mình. Liệu... senpai sẽ cho em cơ hội chứ?"

Deidara liếc Obito, và một lần nữa. Cậu chấp nhận đầu hàng trước đôi mắt cún bự long lanh của hắn.

"Để tao xem xét." Deidara đảo mắt rồi quay mặt đi.

Obito mon men lại gần Deidara, đến khi cả hai chỉ cách vỏn vẹn một gang tay. Hí hửng ôm cậu lần nữa. Không biết lần này Deidara ăn trúng bả gì mà chẳng buồn đẩy tên alpha kia ra, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Và có lẽ đây cũng chính là nước đi sai lầm nhất cuộc đời cậu. Vì ngay lúc này đây, cậu có thể cảm nhận rõ đôi nanh sắc nhọn của Obito đã cắm sâu vào tuyến thể sau gáy mình.

"Thằng khốn... đáng ra t-tao không nên tin m-mày mới phải."

Pheromone không biết từ đâu ồ ạt bay vào khoang mũi làm Deidara choáng váng, cậu run rẩy nắm lấy bả vai Obito. Hắn dường như đã tính trước việc này nên chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo cậu, cứ thế để cậu gục vào lòng mình.

Đất trời trong mắt Deidara giờ đã cuộn tròn thành một nắm. Đầu óc cậu quay cuồng, khó khăn hít thở bầu không khí đã ngập tràn pheromone. Trên thực tế, pheromone này cũng không phải dạng mùi khó chịu, nó là một mùi bạc hà thoảng hương chanh, là mùi mà Deidara rất ưng ý. Nhưng vì là lần đầu tiếp xúc với hàm lượng pheromone cao, mới dẫn đến cơ thể chưa thích nghi kịp mà bị choáng.

Obito rũ mắt, thì thầm vào tai cậu:

"Em xin phép đặt cọc trước. Còn vốn lẫn lãi, senpai cho em trả từ từ nhé~"

Deidara thật sự muốn đấm cho tên khốn alpha kia một phát để hoàn luôn cả gốc lẫn lãi. Nhưng hai mắt cậu giờ đây đã đang nổ đom đóm cả rồi, cậu lim dim, trước mặt dần tối sầm lại.

Biết chắc không giữ được tỉnh táo lâu nữa, nên cậu cứ mặc cho cơ thể dựa vào lồng ngực ấm áp của người trước mặt. Chuyện tính sổ thôi thì để đến khi tỉnh dậy, Deidara trả cho tên khốn kia cả gốc lẫn lãi luôn.

[TobiDei|SasoDei] About themWhere stories live. Discover now