Chẳng lẽ muốn chạy trốn khỏi cái hành tinh này?

"Xí, em nghĩ gì vậy? Anh đây mới không thèm quan tâm đâu." Cảnh Vân Trăn khinh thường nói: "Anh chỉ đi thay bộ quần áo thôi."

Đàn ông đích thực trước màn ảnh phải luôn hoàn mỹ nhất.

Ưu nhã, không gì sánh nổi.

[ Ha ha ha, Cảnh Vân Trăn: Chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác. ]

[Cảnh ca của chúng ta là người từng trải! Chút xấu hổ này không giết chết được anh ấy!]

[Nếu không phải toàn bộ quá trình đang xem phát sóng trực tiếp, ta đều cho rằng không có chuyện gì xảy ra!]

[Ha ha ha, thật bội phục những minh tinh này, nếu là ta ta sẽ chết ngay tại chỗ!]

Trong khi bình luận sôi nổi biểu đạt bội phục Cảnh Vân Trăn.

Giây tiếp theo, màn hình lại đen.

[???? ]

[Hả, xảy ra chuyện gì vậy??!]

[Đệt, lại làm sao thế???]

Còn làm sao? Còn có thể làm sao nữa?

Cảnh Vân Trăn vẻ mặt ưu nhã thong dong đi vào phòng tắm, sau đó đi như dán vào vách tường quay đầu lại, dịch dịch, điên cuồng dịch dịch, đi tới cạnh tủ TV, lại lần nữa rút camera.

Hơn nữa lần này, hắn trực tiếp bạo lực dùng tay kéo đứt dây điện, hoàn toàn cắt đứt khả năng tổ ekip lại tới cắm điện.

Sau khi rút, hắn đi một vòng, nhìn kỹ xem, xác định trong phòng không còn camera nào khác, lập tức người ngựa sống lại giết qua.

Một tay ấn Úc Tiểu Khải ở trên giường, nâng tay lên hung hăng thu thập cậu: "Cái đệch, cá nhỏ, sao em không nói cho anh bọn họ cắm lại camera rồi! Anh cmn cù chết em!"

Bây giờ cả thế giới đều thấy hắn làm nũng!!!

"Ha ha ha......" Úc Khải cười không thở nổi: "Anh, không phải anh không để bụng sao?"

Vừa rồi là ai chính miệng nói 《 Anh đây mới không để bụng 》?

"Em còn dám cười! Em cái đồ cá hư ăn cây táo rào cây sung!!"

Cảnh Vân Trăn phẫn nộ chọc lét cậu.

Chọc cho tới khi Úc Khải vừa cười vừa xin tha: "Ha ha ha, anh, anh buông tay, em sai rồi, không cười nữa, em không cười nữa, thật đấy, ha ha ha!!"

Hai người lăn qua lộn lại trên giường, Úc Khải cười chảy cả nước mắt.

Nhìn chàng trai hốc mắt hồng hồng dưới thân, ánh mắt còn mang theo chút ủy khuất, giống như một con thỏ con, cực kỳ đáng yêu.

Cảnh Vân Trăn không nhịn nổi, cúi đầu chụt một cái hôn lên đôi môi mềm mại của Úc Khải.

Hôn cái thứ nhất ~ liền muốn hôn cái thứ hai ~ hôn cái thứ hai lại muốn hôn cái thứ ba ~

Hôn một hồi, Cảnh Vân Trăn bất giác lại cảm thấy bản thân có chút mất mặt.

Không phải hắn đang tức giận sao?

Quá đáng!

Nghĩ đến đây, Cảnh Vân Trăn lập tức buông ra tay, xoay người sang chỗ khác, ngồi vào mép giường, khoanh tay, chỉ để lại cho Úc Khải một bóng lưng cao ngạo cô đơn.

Úc Khải: "......"

Thực xin lỗi, cậu lại thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Cảnh Vân Trăn ngồi vài giây, thấy Úc Khải không hề phản ứng, vì thế từ giường bên cạnh dịch vào bên trong một chút, lại nhích gần hơn.

Cách vài giây, lại dịch một chút.

Tiếp tục dịch tiếp tục dịch ~ tận đến khi hoàn toàn gần sát Úc Khải.

Ép cho Úc Khải cũng phải ôm lấy hắn từ phía sau, lấy lòng nói: "Anh, đừng giận, lần sau em sẽ cười ít một chút nhé?"

Cảnh Vân Trăn: ?

Úc Khải: "Cười nhỏ một chút?"

Cảnh Vân Trăn: ??

"Vậy hay là......"

Úc Khải đau đớn nói: "Em chia sẻ ít video quỷ súc của anh một chút?"

Cảnh Vân Trăn: ???

Cảnh Vân Trăn: "Em còn chia sẻ!?"

Xem thì cũng thôi, cư nhiên còn chia sẻ!

Cảnh Vân Trăn càng tức, hắn nhìn con thỏ đang thò qua, một bên lại bất động thanh sắc dùng chân đẩy mạnh lồng sắt cạnh mép giường đóng lại, một bên "buồn bã" nói: "Bà xã, kỳ thực anh đều biết....."

Úc Khải: "Hả?"

Anh biết cái gì?

Cảnh Vân Trăn: "Anh chỉ là một diễn viên nhỏ bé."

Úc Khải: ?

Danh hiệu ảnh đế quốc tế, cùng với một phòng đủ loại cúp kia của anh mà là diễn viên "nhỏ bé"?

Cảnh Vân Trăn: "Dù sao em cũng là cá mặn quốc gia bảo hộ, em muốn kiểu đàn ông như nào mà chả có được? Cho nên với người như anh chắc là...."

Ban đầu Úc Khải còn muốn cười, lại định diễn màn đau khổ vì tình, kết quả Cảnh Vân Trăn càng nói càng nghiêm túc.

Tình cảm chân thực, giọng nói và tình cảm đầy cảm xúc.

".....Trong lòng em chắc chắn có quá nhiều thứ quan trọng hơn so với anh, nhưng anh không để bụng, thật đấy, nhưng mà....."

Giống như một con chó lớn, đáng thương nhỏ yếu lại bất lực.

Làm cho trái tim của Úc Khải phải mềm đi, dần dần quên mất đề tài vừa rồi là gì, tiến lại gần chủ động hôn lên má Cảnh Vân Trăn: "Sao có thể chứ? Anh ở trong lòng em là quan trọng nhất."

Cảnh Vân Trăn: "Thật chứ?"

Úc Khải: "Đương nhiên."

Cảnh Vân Trăn: "Anh không tin."

Úc Khải: "Vậy anh muốn thế nào mới tin?"

Cảnh Vân Trăn: "Trừ khi....về sau em gọi anh là ông xã!"



EDIT HOÀN-SAU KHI CÁ MẶN THẬT THIẾU GIA NỘP LÊN HỆ THỐNG - LÂM THƯỢCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ