Tình anh em ? Ồ ... cố ý dàn xếp tai nạn xe cộ, muốn giết em trai của mình ?

Loại tình cảm này, không đáng nói.

Lâm Nguyên ngắt những chiếc lá xanh trong chậu hoa, lại nghe anh ta nói: "Cũng là người nhà họ Viêm, A Đình thích đàn ông lại có thể công khai lộ liễu. Còn tôi chỉ có thể bí mật giấu người ở nơi khác, vì sợ bị biết đến. "

Một cơn gió mát thổi qua, lá vàng khô héo rơi xuống dưới chân, Diêm Dụ tự giễu cười nhạo  "Tôi thích nam nhân, nhưng lại bị ép gả cho một người phụ nữ và sinh con, đã sống cuộc đời uất ức hèn nhát không biết bao nhiêu năm.Hiện giờ, còn bị em trai ruột bắt được nhược điểm uy hiếp giao ra cổ phần công ty, thật thê lương ."

Lâm Nguyên không khỏi nổi dậy gợn sóng, nghe được anh ta nói câu thích nam nhân đột nhiên nhảy dựng lên.

Này mẹ nó không phải lừa hôn sao?

Buộc phải nói ra hai từ đường hoàng, cố gắng che đậy mọi lỗi lầm của mình.

Lâm Nguyên nhướng mi, khóe miệng gợi lên ý cười "Anh thật sự so ra kém hơn Viêm Đình, cho nên không cần tức giận, nguyên nhân thất bại nằm ở chính mình."

"Tôi đã làm nhiều như vậy, khi nào đến lượt một đứa trẻ ranh dạy?" Viêm Dụ tức giận trừng mắt nhìn, giả bộ tiến lên dạy cho cậu một bài học mới vừa bước ra một bước lại xoay người kẹp chặt cái đuôi chạy.

Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Lâm Nguyên cong môi đi tới sân với chậu hoa trên tay.

Viêm Đình đi tới, lấy ra một đôi găng tay "Đeo vào, đừng để đóng băng."

"Anh giúp em mang đi." Lâm Nguyên vỗ vỗ đất trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn duỗi tay ra.

Ánh nắng mùa đông chiếu vào khiến cơ thể ấm áp dễ chịu.

Lâm Nguyên bưng một cái bình nhựa màu xanh lá cây tưới cây, Viêm Đình ngồi ở bậc thang bên cạnh quan sát "Cẩn thận một chút, đừng đổ nước lên người."

"Biết rồi ạ." Sau khi Lâm Nguyên tưới xong bãi cỏ mà mình trồng, cũng tưới vài cái cây héo úa ở bồn hoa bên cạnh.

Cậu do dự, mở miệng định nói mấy lần nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

Ánh mắt Viêm Đình rơi vào trên người tiểu gia hỏa không rời một giây nào, sau khi thu hết mọi thứ vào mắt, ôn thanh nói: "Đại ca tới đây để ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Anh ấy từng có mười phần trăm cổ phần, nhưng giờ đã không còn . "

"Anh ta nói anh bắt được nhược điểm của anh ta, là cái gì vậy?" Lâm Nguyên chậm rãi mà tưới nước, giả vờ thản nhiên hỏi nhưng lỗ tai lại vểnh lên, chăm chú lắng nghe, không muốn bỏ sót một chữ nào.

"Bạn trai của anh ấy." Viêm Đình xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc khi chai nước trong tay Lâm Nguyên rơi xuống, đã nắm lấy tay cậu và ôm người vào lòng "Hai người bọn họ ở bên nhau rất lâu, có lẽ là mười lăm năm đi."

Lâm Nguyên nhìn xuống đồng hồ đeo tay trên cổ tay, mím khóe môi trầm mặc không nói.

Mười lăm năm yêu nhau, rất sâu đậm cũng rất lâu dài. Nếu không có sự tồn tại của Viêm Lang và mẹ, đó sẽ là một mối quan hệ đáng ghen tị.

Sau khi mang thai, tôi được người giàu có và quyền lực cưng chiều [xuyên sách]Where stories live. Discover now