CHƯƠNG 8: TA TRỞ VỀ RỒI!!

3.8K 439 37
                                    

Rimuru lặng lẽ rời đi để cho shuna yên tĩnh một mình....

_ ngày hôm sau _

" ĐẠI LỄ TƯỞNG NIỆM ĐẠI MA VƯƠNG RIMURU TEMPEST" chính thức bắt đầu.... tất cả cư dân lẫn thuộc hạ của rimuru tập hợp về trung tâm thành phố, nơi mà cậu đã tiến hóa thành ma vương.

Nghi lễ được cử hành trang trọng, ở giữa quảng trường có một bức tượng được chạm khắc bằng ma thạch lấp lánh trên đó còn phủ thêm một lớp ma pháp chống ăn mòn .....mọi người đều cúi đầu cung kính với bức tượng mang hình dáng của rimuru...

" Hỡi vị chủ nhân vĩ đại của đất nước ma vật tempest!! Chúng thần nguyện dốc hết sức bảo vệ tốt những gì mà người đã dùng tính mạng mình để đổi lại cuộc sống yên bình này...."_ benimaru phát biểu trước toàn thể cư dân của tempest.

Rimuru đứng trong một góc khuất lắng nghe tất cả... trên môi cậu nở một nụ cười ấm áp....ta tự hào về các ngươi.... Những thuộc hạ của trung thành của ta .

Cả ngày hôm đó, lễ hội diễn ra rất hoành tráng nhưng chẳng một ai cười nổi.... một ngày kỷ niệm buồn tẻ.... rimuru thề rằng: " đây sẽ là lần cuối cùng mà lễ tưởng niệm này được tổ chức"......ta sẽ không để họ chịu bất cứ tổn thương nào nữa, bây giờ ta đã có đủ sức mạnh để bảo vệ họ khỏi những thế lực xấu xa.

Từ lúc chuyển sinh đến nay, rimuru chưa một lần thang vãn về những vấn đề làm mình mệt mỏi với các thuộc hạ .... tất nhiên là slime thì không biết mệt mỏi nhưng tinh thần thì lại có... rất nhiều là đằng khác, trên người cậu luôn có một loại áp lực lên tinh thần là bảo vệ hành tinh này, đất nước này và cả nụ cười của người dân nơi đây.... những lúc mệt mỏi trên bàn làm việc, cậu thường ngó qua cửa sổ xem bọn trẻ nô đùa.... tiếng cười ngây thơ của bọn trẻ làm cho rimuru phần nào xua tan mệt mỏi chốc lát .... rimuru còn là một người sống khá nội tâm, đôi khi còn có chút ích kỷ khi , thay vì than thở với người khác... thì cậu lại chọn cách im lặng và chịu đựng mọi thứ một mình , không muốn liên lụy đến những người mà cậu xem là tất cả, cậu muốn dành thứ tốt nhất cho tình bạn mà cậu gọi đó là " tri kỷ" , cậu cũng đã từng nghĩ tới... nếu một ngày nào đó, tempest biến mất thì bản thân cũng chẳng còn lý do gì để sống tiếp, mọi thứ đều trở nên vô vị và nhạt nhẽo .

_ trời đã sập tối _ rimuru vô thức đi đến ngôi nhà nhỏ quen thuộc của cậu , trăng đêm nay rất sáng....soi rọi cả một góc sân, rimuru ngồi bên ngoài hiên nhà, vừa ngắm trăng vừa cảm nhận cơn gió mát nhè nhẹ thổi bay vài chiếc lá phong đỏ đến chân rimuru, cậu nhặt lên rồi ngắm nghía... ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, ánh trăng rọi vào gương mặt của vị thiếu niên bất phân giới tính kia , đôi đồng tử màu vàng hổ phách phát sáng mang bao nhiêu tâm sự, cậu khẽ đưa tay vén nhẹ phần tóc mai lên, vẻ đẹp tuyệt trần khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải gục ngã....haizzz.....rimuru thở dài tiếc nuối vì phong cảnh hữu tình như thế này lại không có một tách trà do shuna pha .

Này Raphael! Giảm mức cảnh giác của ta xuống 1% đi....ta muốn ngủ..._ ri đứng dậy đi vào căn phòng cũ.

«Vâng! Theo ý ngài thưa chủ nhân »_raphael nói.

CÁI CHẾT CỦA RIMURU Where stories live. Discover now