Chương 2: Dằn mặt

2.9K 356 48
                                    

Chiếc xe vững vàng lái vào hầm gửi xe, Lý Mẫn Hanh đẩy cửa xe bên ghế phụ lái ra, đứng trước cửa sổ kiểm tra kiểu tóc, lại chỉnh chỉnh cổ áo vest.

Đổng Tư Thành tựa ở cửa xe: ......

Trên đường tới đây, Đổng Tư Thành đã khinh bỉ cái tạo hình quá lố này của Lý Mẫn Hanh không biết bao nhiêu lần, đối với việc Lý Mẫn Hanh sống chết cũng không chịu đi xe bảo mẫu mà nhất quyết phải đi siêu xe của mình, Đổng Tư Thành càng câm nín hơn.

"Anh không hiểu đâu, em muốn dằn mặt cậu ta!" Lý Mẫn Hanh nghiến răng rít lên.

Ai không biết còn tưởng Lý Mẫn Hanh đang đi xem mắt ấy chứ.

-

Đạo diễn Lý Thái Dung, các diễn viên chủ chốt và nhân viên đoàn làm phim đã lần lượt có mặt, gọi xong đồ ăn, đang ngồi trong phòng riêng nói chuyện phiếm. Đổng Tư Thành nói tối nay là đọc kịch bản, không hợp với một người ngoành ngành chẳng hiểu gì về nghệ thuật như mình, đang định lẻn ra ngoài ăn tạm một bữa, ai ngờ lại bị Lý Mẫn Hanh nhất quyết kéo lên lầu để tăng thêm phần can đảm.

Bữa cơm này cũng coi như ăn xong trong yên ổn, đương nhiên ngoại trừ việc Lý Mẫn Hanh cứ thỉnh thoảng lại khịa Lý Đông Hách một câu để rồi Đổng Tư Thành lại phải nói đùa chữa cháy cho qua.

Ngay trước khi sắp đá nát đôi giày da của Lý Mẫn Hanh, cuối cùng Đổng Tư Thành không thể nhịn được nữa, quyết định lôi thùng thuốc nổ này ra ngoài.

"Sao không để em chọc cho cậu ta tức chết!" Lý Mẫn Hanh tựa vào cửa nhà vệ sinh.

Đổng Tư Thành kiểm tra từng gian phòng, sau khi xác nhận không có người mới quay lại gõ đầu Lý Mẫn Hanh: "Hôm nay cậu ăn nhầm thuốc nổ à! Kiềm chế cái bản tính trẻ trâu của cậu lại. Một buổi ký hợp đồng là chỗ để cậu làm ẩu hả?"

"Được rồi được rồi đừng có dài mặt ra lườm anh bằng con mắt trâu đấy của cậu nữa, anh cam đoan cậu cứ cố phát huy tối đa khả năng diễn xuất để hoàn thành bộ phim này trong hòa bình hữu nghị, sau này anh tuyệt đối sẽ không nhận phim có cậu ta tham gia nữa, được chưa?"

"Lại nói, so sánh hai người, chẳng lẽ chú mày không có tự tin chiếm ưu thế à? Chỉ cần dùng một đợt thủy quân..." Đổng Tư Thành thì thào.

"......"

"Được được được, trong lúc quay phim sẽ có thêm chân gà..."

Lý Mẫn Hanh dùng giọng mũi phán: "Thế thì còn tạm được!"

"Quay về đi, để người ta đợi lâu. Nhớ rõ không được đưa cảm xúc cá nhân vào công việc, anh nói thế cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu..."

Lý Mẫn Hanh mất kiên nhẫn vuốt vuốt tóc, quay người đẩy cửa, đột nhiên đứng sững sờ ngay tại chỗ.

.......

Lý Đông Hách đang đứng ngoài cửa, mà không có vẻ gì là mới tới, cũng chẳng biết đã đứng đây bao lâu. Nhìn thấy cửa bị đẩy ra, cậu khẽ ngẩng lên đối mặt với Lý Mẫn Hanh cao hơn mình nửa cái đầu, trong mắt lộ ra cảm xúc hoang mang.

"Tiền bối, có phải tiền bối có thành kiến gì với em không?"

-

Bộ phim được bấm máy đúng hạn, sáng sớm cả đoàn làm phim đã tới ngôi chùa trên một ngọn núi gần đây thắp hương bái phật, ăn một bữa cơm trưa, buổi chiều nghỉ chân tại khách sạn bên cạnh trường học.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)Where stories live. Discover now