Chương 6: Mùa của số phận

Start from the beginning
                                    

Giọng nói của anh, có chút giống cuối thu lạnh lẽo, không lạnh, cũng không nóng, lại có thể làm cho người ta nhớ tới băng cực.

"Anh là?" Sưởng Húc nhìn đôi mắt dưới ánh sáng dần dần sáng lên, cô xác định, cô chưa từng thấy anh
-

Xe đang hướng về phía thành phố, ngoài cửa sổ xe lá rụng trôi dạt, bên trong xe rất yên tĩnh.

" Xin hỏi các anh đi theo hướng nào vậy?"  Sưởng Húc mở miệng hỏi.

Tịch Đan nghiêng mặt nhìn cô: "Cô đi đâu? "

" Đường Thái tử ."

Anh ngay lập tức ra lệnh cho người lái xe: "Đi đến đường Thái tử, cà phê Bùi Hằng."

Sưởng Húc không rõ vì sao anh lại vì mình mà thay đổi hành trình, giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, Tịch Đan thản nhiên hạ mí mắt xuống: "Cô Sưởng Húc, tôi đến tìm cô. "

"Tìm tôi?" Sưởng Húc nhíu mày, "Không biết Tịch Đơn tiên sinh tìm tôi có chuyện gì? "

Tịch Đan Quân không hề bất ngờ, sửa lại cô: "Tôi là Tịch Đan. "

"Tịch Đơn?"

"Tịch Đan."

Cuộc gặp gỡ của họ vào mùa thu đỏ rực, mang theo một chút vàng điêu tàn, giống như mặt trăng máu màu đồng cổ.

Mặc dù ngắn ngủi, nhưng trong cuộc sống của họ để lại một dấu chân trùng khớp.

-

Gió thu thổi lên, dây tóc căng thẳng đột nhiên đứt gãy, mái tóc dài mềm mại của thiếu nữ mềm mại tản xuống, đến vị trí thắt lưng, sợi tóc che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cô, lộ ra phần thanh nhã

Màn đêm sắp đến, đèn hoa vừa lên, thành phố này được đèn neon bảy màu thắp sáng, không giống ban ngày, lại càng thêm thướt tha đa dạng, phong hoa tuyệt đại.

Sưởng Húc lật giá sách trong góc quán cà phê một lần, rốt cục tìm được quyển tạp chí trong trí nhớ kia, khóe môi đột nhiên nhếch lên. Nương theo ánh sáng mờ mịt, cẩn thận nhìn rõ tên người đàn ông kia ——

Tịch Đan.

"Chị Húc chị làm cái gì vậy?" Đinh Triệu đột nhiên từ sau lưng dựa vào hỏi.

Sưởng Húc chỉ vào bức ảnh trên tạp chí, như để chứng thực: "Người đàn ông này, có phải là Tịch Đan không? "

Đinh Triệu gật đầu: "Đúng vậy. "

"Bất quá..." Đinh Triệu hỏi, "Sao đột nhiên chú ý đến anh ta? "

Không có gì..

Vốn tưởng rằng mình tâm bình, tâm như nước lặng, không gợn sóng, nhưng đêm khuya yên tĩnh, Sưởng Húc một mình trở lại ký túc xá, nhìn chằm chằm phòng khách rực rỡ muôn màu, nhìn bưu phẩm chuyển phát nhanh bị đè ở dưới cùng, trên phiếu chuyển phát nhanh, là tên của cô. Mở ra, là một tấm thiệp  từ trại trẻ mồ côi Triều Dương.

Không bao giờ tin rằng trên thế giới cũng có trại mồ côi.

Bởi vì cô luôn luôn nghĩ rằng những người thân yêu không thể tìm thấy cô.

[HOÀN] XIN CHO PHÉP ANH ĐƯỢC THÍCH EM - TUYÊN TRÚCWhere stories live. Discover now