☘️ PN. Tuổi trẻ oanh liệt 20 🌅

846 42 32
                                    

Phương Chu vẫn luôn cảm thấy diện bích là một điều đáng xấu hổ, nhưng bây giờ cậu đã biết rằng phản chiếu trong con ngươi một mảnh trắng như tuyết làm người ta thực sự có thể bình tĩnh-- Bình tĩnh nghĩ ngợi lung tung

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.


Phương Chu vẫn luôn cảm thấy diện bích là một điều đáng xấu hổ, nhưng bây giờ cậu đã biết rằng phản chiếu trong con ngươi một mảnh trắng như tuyết làm người ta thực sự có thể bình tĩnh-- Bình tĩnh nghĩ ngợi lung tung.

Trước khi lên đây, Phương Chu đã tính toán rất kỹ, biết ghi chép hội nghị của mình chắc chắn không qua được, trước khi vào cửa đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh cùng với hạ quyết tâm xin lỗi về những lời xấc xược tối hôm qua của mình.

Thế nhưng không biết tại sao mỗi lần nghe Cảnh Chí đem vấn đề của mình liên lụy đến Cảnh Trăn, trong lòng không biết phải làm gì.

Cảnh Chí rất ít đối với mình giận dữ, nghiêm nghị, mấy lúc mình làm đến quá phận cũng chỉ răn dạy vài câu như để thể hiện lập trường, anh dường như chưa bao giờ tức giận vì hành vi cử động của mình chớ nói chi đến ra tay phạt. Phương Chu luôn cảm thấy sự điềm tĩnh và trầm lặng trên gương mặt Cảnh Chí có phần xa lạ. Ở trong lòng cậu Cảnh Trăn có máu có thịt có tính tình, lúc mình làm sai phạm lỗi nhìn thấy Cảnh Trăn bùng cháy tức giận, khi mình làm tốt cũng có thể nhìn thấy niềm tự hào, kiêu ngạo không kiềm chế được trong anh. Nhưng Cảnh Chí thì khác, Phương Chu luôn cảm thấy anh hai quá trầm ổn, trầm ổn đến không phân biệt ra thương ghét.

"Anh hai! Có phải hay không anh không thương em nha?"

Phương Chu nói xong cũng bị thất kinh hồn vía, nghĩ nghĩ sao liền thì thầm ra, giờ phút này hận không thể đem mình nhét vào trong tường, yên lặng cầu nguyện Cảnh Chí chuyên tâm làm việc không nghe rõ.

Đương nhiên quá không thực tế.

Cảnh Chí cũng bị giật mình, từ trong tuyệt đối không đơn giản dự án kinh doanh ngẩng đầu.

"Cái gì?"

Phương Chu dù cho lừa mình dối người cũng nghe được ra âm thanh này là không phải không nghe rõ mà là vì kinh ngạc, cậu cúi đầu càng thấp hơn, đánh chết cậu cũng không nguyện ý lặp lại.

Văn phòng lớn như vậy đã triệt để rơi vào tĩnh mịch, Phương Chu chỉ nghe thấy tiếng trái tim 'thình thịch thình thịch' của mình chạm vào lồng ngực, cậu không dám nhúc nhích đương nhiên cũng không biết phía sau lưng có một đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh như đầm sâu đang chăm chú nhìn vào người mình.

Cảnh Chí nhìn thật lâu, lâu đến ngòi mực trong viết máy kẹp ở giữa các ngón tay đều đã khô mực. Anh luôn nghe Cảnh Trăn nói Phương Chu không có cảm giác an toàn, hôm nay là lần thứ nhất chân chính cảm nhận được, làm anh trai mà bị chất vấn thế này thật cảm thấy tận cùng bất lực.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now