1

3K 247 35
                                    

"Nếu mày thích làm anh hùng như thế thì tao có cách hay hơn này, cứ tin rằng mình có năng lực rồi nhảy từ trên nóc nhà xuống là xong"

Thịch

*Rầm*

Đau quá, Kacchan

Giờ thì cậu vui rồi chứ?

--------------------------
"Con tôi...hức Izuku con ơi..."

"Xin được chia buồn với gia đình"

"Xin hãy nén bi thương"

"Không hiểu sao thằng bé lại tự tử"

"Nó nhảy từ trên nóc nhà xuống phải không?"

"Ừ, cơ thể nát bét, không còn nhận ra hình dạng nữa, thật kinh khủng, rốt cuộc nó đã trải qua chuyện gì mà phải đi đến nước này"

Katsuki run lên, cậu từ từ đi đến trước bàn thờ, nhìn ảnh người bạn thơ ấu trước mặt, cúi đầu chứng kiến những giọt nước mắt của Inko, trái tim cậu như chết lặng. Ngay khi cậu định thú nhận tất cả tội lỗi của mình với người mẹ tội nghiệp này, Katsuki bỗng thấy có gì đó lành lạnh quấn quanh người mình, tiếng cười khúc khích vang lên bên tai

Kacchan, Kacchan, cuối cùng cậu cũng đến rồi

------------2 năm sau------------

"Bakugo, sao cậu cứ từ chối sự thân thiết của tụi này vậy? Đừng vậy mà, đi ăn cùng đi"

" Không, mày đi với mặt đần đi"

"Tớ gọi Kaminari rồi, đương nhiên chúng ta sẽ cùng đi, Bakugo cũng đến đi"

Kacchan

"Tao đi đây"

"Đợi chút nào Bakugo"

Đừng động vào Kacchan

Bình tĩnh lại đi Deku

Katsuki giật mình khi nghe tiếng gầm gừ giận dữ đó, cậu lùi lại tránh xa Kirishima, cùng lúc đó, Kirishima cũng cảm nhận cái gì đó xé gió đến, hắn sửng sốt hoá cứng, lập tức có gì đó sượt qua, vô cùng sắc nhọn làm hắn trượt ra sau một đoạn. Kirishima nhìn xung quanh tò mò, có gì vừa xảy ra sao? Bakugo tấn công mình? Nhưng đâu phải, đây đâu phải là năng lực của Bakugo

"Tao về đây, chúng mày cứ đi đi"

Kirishima ngơ ngác nhìn Bakugo rời đi, hắn gãi đầu khó hiểu rồi rùng mình lạnh gáy, có cảm giác thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình vậy

Deku, đừng nhìn nó nữa

Kacchan muốn đi sao?

Không, tao không đi đâu hết, vậy nên mày bình tĩnh đi, đừng...siết chặt như thế nữa

Hửm...được rồi, Kacchan đừng đi đâu nhé

Katsuki thấy lồng ngực mình được thả lỏng thì dễ thở hơn, cậu vác cặp đi về nhà, thay áo cộc cho mát mẻ, vừa thay áo xong, cậu đã cảm thấy hàng loạt những cánh tay mát lạnh lần mò khắp cơ thể. Katsuki im lặng đi xuống nấu nướng, mặc kệ sự vuốt ve từ những bàn tay đó, cậu đã quá quen rồi. Bỗng nhiên một bàn tay niết mạnh lên đầu ngực cậu, Katsuki giật mình tí đánh rơi đũa, cậu nhắm mắt thở ra

(DekuBaku) Obsessed LoveWhere stories live. Discover now