Chương 2: Tên của anh

Start from the beginning
                                    

Cuối cùng cũng...

Không cần dốn hết nhẫn nhịn trong lòng, nước mắt không ngừng đảo quanh bắt đầu không kiêng nể gì từ hốc mắt chảy xuống.

Đó là một cái cớ hoàn hảo.

Con đường này hẻo lánh, khu vực mù của đèn đường, người phụ nữ vội vã lao ra khiến Giang Sách hoảng sợ, trong tình huống khẩn cấp, anh khống chế đầu xe nghiêng sang phải, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn này.

Phanh xe gấp, anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bị anh đụng ngã xuống đất, lo lắng nhảy ra khỏi xe ba bánh, tiến lên hỏi: "Cô không sao chứ?" "

Mái tóc dài mềm mại che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cô, hai tay cô chống đất, bả vai run rẩy, nước mắt rơi trên mặt đất từng giọt từng giọt, làm tan chảy sự ồn ào náo nhiệt của thành phố này, tất cả yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nức nở nặng nề của cô.

Loại cảm giác này có chút quen thuộc.

Khiến Giang Sách sửng sốt vài giây.

Khi lấy lại tinh thần, anh hoảng loạn nói: "Tôi đưa cô đến bệnh viện." "

Khi duỗi tay qua, bị cô nhẹ nhàng rút tay cự tuyệt, sau đó run rẩy nói: "Không cần. "

"Nhưng mà cô..."

Khuôn mặt bị mái tóc che khuất đột nhiên lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo, Giang Sách đang nói đột nhiên dừng lại, sửng sốt một lát: "Sưởng, Sưởng Húc? "

Trong bóng tối, Sưởng Húc nhận ra người đàn ông gọi tên cô, là nhân viên chuyển phát nhanh mỗi lần đều giao hàng tận nhà, không khỏi nhăn nhíu mày: "Sao lại là anh? "

-

Đẩy cửa gỗ thông đỏ ra, Sưởng Húc được Giang Sách dìu vào trong phòng.

Vô số lần chuyển phát nhanh, cũng là lần đầu tiên đi vào nhà của cô như vậy.

Không cần phải nghiêng tầm mắt, cũng không nhìn thoáng nữa.

Mà là, quang minh chính đại, từng bước một, đường đường chính chính, đi vào.

Loại cảm giác này, có chút giống như tên trộm sai lầm vào cục cảnh sát, bỗng trở thành đồng chí cảnh sát được người người ca tụng.

Ngôi nhà của cô, giống như cô, nội liễm và thanh lịch.

So với tưởng tượng còn rộng rãi hơn, bên trái phòng khách là một cái ghế sofa da thật, dưới sofa lót thảm màu xám nhạt, trên thảm có đống sách, trong sách kẹp dấu trang, trên dấu trang có chữ viết thanh túy của cô.

Tầm mắt Giang Sách quét một vòng lãnh địa của cô, đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn gỗ dưới lòng bàn chân anh.

Đường gỗ xa xỉ, làm anh theo bản năng kiễng mũi chân lên.

Giống như khúc gỗ bị anh giẫm lên đều là một loại vết bẩn.

Sưởng Húc ngồi xuống thảm, từ trong tủ bên cạnh lấy ra một hộp thuốc, ngẩng đầu nhìn Giang Sách đang cứng đờ, khẩn cầu nói: "Có thể giúp tôi bôi thuốc một chút được không? "

Giang Sách bỗng chóc quay đầu lại, phức tạp liếc mắt nhìn Sưởng Húc một cái.

Lần đầu tiên có cảm giác, khoảng cách rất xa cô.

[HOÀN] XIN CHO PHÉP ANH ĐƯỢC THÍCH EM - TUYÊN TRÚCWhere stories live. Discover now