Đây không phải là lần đầu tiên nhóc gặp chú nhỏ dữ tợn này, trước đó bố đã dẫn nhóc đến gặp một lần.

Nhưng nhóc không thích chú nhỏ này, ngã lăn ra đất khóc thật sự thương tâm, mà chú nhỏ không bế nó lên, còn dặn nó: Đàn ông phải mạnh mẽ, không được tùy tiện khóc.

Nó mới năm tuổi, sao lại không khóc được.

Tiểu Khánh Khánh trong lòng ủy khuất, nhưng nhóc không nói.

Viêm Đình chia quả quýt đã bóc thành hai nửa, một nửa cho Lâm Nguyên và một nửa cho cháu trai nhỏ của mình.

"Cháu không cần." Khánh Khánh ủy khuất mà nhếch miệng, mắt lưng tròng, nãi thanh nói: "Cháu không ăn quả quýt của chú , chú sẽ độc chết cháu."

"Không cần." Viêm Đình lạnh lùng nói, đưa quả quýt trong tay cho Lâm Nguyên.

Khánh Khánh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, oa đến một tiếng khóc ra tới.

Khóc đến thập phần đáng thương.

Mặc dù Hàn Miểu chưa từng sinh con nhưng tình mẫu tử bên trong khiến cô không thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy liền đau lòng muốn dỗ dành.

Ngay khi cánh tay vừa duỗi ra, thanh âm gào khóc đột nhiên im bặt , cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tiểu Khánh Khánh dụi dụi đôi mắt đẫm lệ, bĩu môi nhảy khỏi sô pha, chân ngắn chạy tới chỗ Lâm Nguyên, chỉ vào quả quýt trong tay "Ca ca, em muốn ăn cái này."

Viêm Đình gần như tức giận muốn chết.

Hắn cho thì không muốn, rồi bây giờ lấy nó từ người của hắn.

"Quả quýt có độc, sẽ độc chết." Viêm Đình lạnh lạnh nói, cố ý dùng lời vừa nói để dọa.

"Không đâu." Tiểu Khánh Khánh duỗi tay ôm lấy chân Lâm Nguyên, còn cố ý cọ cọ đầu gối , ngửa đầu thè lưỡi với Viêm Đình "Ca ca lớn lên đẹp hơn chú."

Viêm Đình không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị coi là xấu xí bởi một củ cải nhỏ.

Hắn có thể làm gì khác ngoài việc kìm lại. Lên giương cung bạt kiếm với một đứa trẻ năm tuổi dường như quá ấu trĩ và vô lý.

Viêm Đình cảm thấy chính mình ở lại lâu thêm một chút, chỉ sợ sẽ nhịn không được giúp nhị ca dạy cho con trai, dứt khoát đen mặt đứng dậy gọi điện thoại đi.

Nửa tiếng sau, Viêm nhị ca tới.

Viêm Đình và Tiểu Viêm Dập năm tuổi ngồi ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Viêm Đình nhìn cháu trai nhỏ của mình, như thể đang nhìn một con kiến ​​nhỏ tùy tay có thể bị bóp chết.

Viêm Dập nhìn chú mình như thể đang nhìn một con quái vật to lớn hung ác. Tức giận mà đôi tay chống nạnh, trợn tròn đôi mắt, mặc dù không thắng được nhưng cũng không chịu thua.

Hàn Miểu cùng Lâm Nguyên đều không ở trong phòng khách, mà là ở góc cầu thang lầu hai.

Hai tay chống trên lan can, Hàn Miểu cúi đầu thò đầu ra ngoài, càng thêm thận trọng vì sợ bị phát hiện.

Sau khi mang thai, tôi được người giàu có và quyền lực cưng chiều [xuyên sách]Where stories live. Discover now