☘️ PN. Tuổi trẻ oanh liệt 15 🌅

740 29 8
                                    

Cảnh Chí nhìn anh chằm chằm, lại không hề có chút tức giận nào, chỉ tức giận rầy.

"Lớn như vậy, anh bắt đầu hoài nghi em trai của Cảnh Chí này là một đứa đần độn?"

Mặt Cảnh Trăn thoáng đỏ bừng đến tận gáy, ném cái gối lại sô pha như trút giận.

"Anh!"

"Được rồi. Còn có thể để cho em biểu lộ ý tứ như vậy sao? Chỉ cần chút suy nghĩ của em, em thật không biết xấu hổ rút gân lột da cho anh coi. Nếu như anh còn không biết em trai mình là người như thế nào thì thật uổng phí cơm mà anh ăn nhiều hơn em hai năm."

Cảnh Chí không còn bộ dáng đùa cợt, mấy lời vừa rồi nói thật có khí phách.

Cảnh Trăn hài lòng cười lớn một tiếng, lầm bầm.

"Em mới không có đần."

Cảnh Chí làm bộ như không nghe thấy, chỉ đưa ngón tay ngoắc ngoắc anh.

Cảnh Trăn hớn hở, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, đi vòng qua bàn trà đi tới bên người anh hai vừa định ngồi xuống.

 Cảnh Chí vỗ mông anh một cái.

"Anh cho em ngồi sao?"

"Anh! Anh không phải không còn tức giận sao?"

Cảnh Trăn bị đánh đến chỗ đau, đưa tay che lại phía sau, uất ức, oán giận.

Cảnh Chí ngẩng đầu lên trừng liếc anh một cái rồi không để ý đến anh nữa, thân người hơi nghiêng về phía trước, đưa tay muốn kéo ống quần Cảnh Trăn lên.

Cảnh Trăn trong lòng rất ấm áp, biết anh muốn xem vết thương cho mình nhưng sau khi phản ứng lại, anh lập tức nhảy lùi lại, tránh khỏi tầm tay của Cảnh Chí, có chút bối rối.

"Anh! Anh đừng nhìn, hết đau rồi."

Tay Cảnh Chí dừng lại ở đó, trống trơn ba giây sau đó dời mắt đến khuôn mặt không thể che giấu vẻ mặt con nít ở trước mặt.

"Không có thay thuốc?"

Tối hôm qua Cảnh Chi giúp xử lý vết thương đã là hơn một giờ đêm, đồng hồ báo thức đến giây cuối cùng mới ngủ thêm được vài phút nữa, ở công ty một ngày đương nhiên không nghĩ tới, vừa về tới nhà thì lập tức giải quyết chuyện của Phương Chu. Vết thương ở đầu gối cũng không có sâu lắm nhưng lại bị thương rất nhiều chỗ lớn nhỏ cho nên việc thay thuốc rất phiền phức còn tốn thời gian. Cảnh Trăn nghĩ lại anh thật sự không có thời gian. Nhìn khuôn mặt trước mặt còn nghiêm trọng hơn gấp ngàn lần lúc vừa rồi bị đánh bất giác lùi lại một bước.

"Anh! Em sai rồi, em đi đổi ngay."

Cảnh Chí nheo mắt lại nhìn anh.

"Quay qua đi!"

Vẻ mặt chua xót, Cảnh Trăn lùi thêm một bước.

"Anh! Không thể đánh nữa. Ngày mai em có ba cuộc họp...."

Cảnh Chí cười nhìn anh, đầy ẩn ý lấy điện thoại di động ra mở WeChat, ​​sau đó Cảnh Trăn nghe thấy giọng nói từng câu từ tiếng của anh hai mình.

"Cậu Dương trước cuộc họp ngày mai hãy đổi ghế ngồi chính của chủ toạ phòng họp thành một băng ghế cứng."

Giờ phút này, gương mặt Cảnh Chí không còn hơi thở cưng chiều của vừa rồi, từng lỗ chân lông trên người đều lộ ra không dung thái độ cải lời.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now