Chỗ trống có vài chiếc ghế, những bà bầu bụng to ngồi trên đó.

Trong lúc không ai để ý, Lâm Nguyên tò mò lẻn vào.

Trong sân có rất đông người và nhiều phụ nữ có thai cùng tụ tập, cảnh tượng khá kinh hoàng.

Lâm Nguyên có vẻ ngoài điển trai, ăn mặc giản dị nhưng không xa hoa.

Những người phụ nữ có thai đều nghĩ cậu là thiếu gia nhà họ Viêm và khi họ nhìn thấy cậu vòng tay sau lưng, liền nhìn cậu với vẻ kính trọng.

Lâm Nguyên quay đầu lại, thấy không có ai quan tâm mình càng ngày càng dạn dĩ. Nhìn chằm chằm một lúc lâu cái bụng nhô ra của phụ nữ mang thai, trầm ngâm xoa xoa cằm, sau đó cúi đầu liếc nhìn bụng mình, trong đầu nghĩ ngợi gì đó.

Một lúc sau, Lâm Nguyên nghiêng đầu tình cờ nhìn thấy một người đàn ông trông giống như quản gia già đang cầm sổ ghi chép mọi thứ, vì vậy đứng sau kiễng chân lên nhìn.

Đó là thông tin cá nhân của những người phụ nữ mang thai.

Lâm Nguyên nhận thấy rằng giới hạn của thai kỳ nhiều nhất là tám tháng và ít nhất là ba tuần.

Quản gia ghi nhớ xong liền cầm sổ rời đi.

Lâm Nguyên ngồi bên cạnh người phụ nữ mang thai có bụng trông như đã tám tháng, cười nói: "Xin chào."

Khi cậu cười, một lúm đồng tiền nhỏ hõm xuống má phải, lông mày và đôi mắt trắng thanh tú, đặc biệt rất hợp mắt.

Nhịp thở bà bầu hơi ngừng trong giây lát sau đó là cảm giác tim đập nhanh.

Cô nghĩ, thiếu gia con nhà giàu này thật là ưa nhìn.

Lâm Nguyên ngượng ngùng xoa xoa tay, thận trọng hỏi: "Cho tôi sờ bụng của chị được không?"

"Được rồi." Người phụ nữ mang thai bị lóa mắt bởi vẻ ngoài quyến rũ của cậu, nghĩ rằng thật tuyệt nếu con trai cô ấy trông xinh đẹp như vậy trong tương lai.

Lâm Nguyên vươn tay chạm nhẹ, sau đó ướm lên bụng mình những hai lần.

Bà bầu bị hành động của cậu làm cho bối rối, " Em trai, em sẽ không mang thai."

Ai nói vậy!

Lâm Nguyên động tác dừng lại, ngẩng đầu cười đầy ẩn ý hỏi: "Chị thật sự mang thai đứa con của Tam thiếu gia?"

"Làm sao có thể, chị là người bình thường còn chưa nhìn thấy mặt của Viêm thiếu gia." Ôm cái bụng nặng trĩu, bà bầu bắt đầu phàn nàn về bà mẹ chồng vô lý và quá đáng của mình. Chồng chị là một thằng ngu bị bệnh, kêu chị tới thử vận ​​may nếu DNA của đứa trẻ trùng khớp với của Tam thiếu gia thì sau này cháu trai của bà ta sẽ giàu có ".

Bà bầu càng mắng càng hăng, thô bạo nói: "DM nó, bộ dạng thằng con trai giống như ma của bà ta, mà bày đặt làm như mình là em trai Tam thiếu gia, ngày ngày mơ mộng."

Lâm Nguyên chớp mắt và im lặng một cách lạ thường.

Trên đời làm sao có người như vậy?

Sau khi mang thai, tôi được người giàu có và quyền lực cưng chiều [xuyên sách]Où les histoires vivent. Découvrez maintenant