☘️ PN. Tuổi trẻ oanh liệt 10 🌅

900 45 19
                                    

Cảnh Trăn nhìn chú nhóc kìm không được run rẩy, đưa thước chống đốt xương cùng, không nhẹ không nặng đánh hai thước.

"Phương Chu, đạo lý đã giải thích, lời ngon ngọt cũng đã nói. Nếu em lại để cho anh bắt được mấy ý tưởng lung tung rối loạn này, tự mình cầm thước ra trước cửa văn phòng đứng. Em không phải thích tự coi nhẹ mình sao, anh phải để cho người tới lui nhìn xem, ngoài em trai của mình còn có ai đáng giá để Cảnh Trăn này dạy."

 Phương Chu biết rõ Cảnh Trăn uy hiếp chưa từng có không có hiệu quả, sợ tới mức đầu lưỡi đều run lên.

 "Không dám, em không dám!" 

Cảnh Trăn không nói gì nữa, anh chỉ giơ tay lên và thả roi xuống, mới có một thước đã thấy Phương Chu quay đầu lại, trầm thấp kêu một tiếng.

 "Anh!" 

"Hả?"

 Cảnh Trăn biết con số đã thỏa thuận, Phương Chu sẽ không bao giờ xin tha cảm thấy khó hiểu. 

Phương Chu có vẻ hơi xấu hổ, giương mắt nhìn người, mới nói.

"Năm roi vừa rồi, tính sao?"

Cảnh Trăn đánh quá mau lại còn vội vàng răn dạy, giáo huấn làm Phương Chu quên cả báo số. Cảnh Trăn khẽ thở dài.

"Là sáu roi. Còn báo sai thật sự đánh lại."

Anh biết mình trước giờ không nở lòng quản thúc, dạy dỗ Phương Chu quá nghiêm khắc. Anh không đành lòng gọt bỏ tất cả góc nhọn ở trường học đến bóng loáng. Anh tình nguyện để Phương Chu sống đơn giản, thuần khiết một chút và chính mình luôn luôn ở phía sau tức thì che mưa chắn gió cho em trai mọi lúc mọi nơi.

Đếm qua con số hai mươi, cả người Phương Chu ướt đẫm như đứa nhỏ mới vừa được vớt dưới ao lên, ướt nhẹp đến mức xanh xao, yếu ớt. Cậu cảm thấy mông đã sưng cứng lên như một tảng đá lớn. Dù chỉ một cử động nhỏ hay nhẹ vặn vẹo người đều khiến cho cả người cậu đau đớn giật bắn người giống như bị điện giật.

"Quỳ lên!"

Trong lòng Phương Chu lạnh ngắt, cả người căng thẳng, ngay cả sợi tóc trên trán cũng không nhúc nhích được.

"Sao uống rượu, nói xạo không muốn bị phạt hả?

Phương Chu lắc mạnh đầu đang vùi úp trên giường, cơ bắp tê cứng trong một thời gian dài đau nhức đến tê liệt, cậu lau mồ hôi, khó khăn nâng khuỷu tay lên, đổi bàn tay chống đỡ toàn bộ phần trên cơ thể.

Cảnh Trăn lúc này mới thấy phần áo ở  ngực hầu như ướt đẫm, quay người đến bên tường cầm lấy điều chỉnh điều hoà tăng thêm mấy độ, quay lại liền thấy đứa nhỏ lảo đảo quỳ trên giường ôm chặt đùi, thoáng nhìn qua ánh mắt mờ mịt của Phương Chu và hỏi một cách trống rỗng.

"Hôm qua em đã uống nhiều ít?"

Phương Chu dành hết tâm sức để duy trì tư thế quỳ gối này, khi nghe Cảnh Trăn hỏi, trong lòng ớn lạnh.

"Em không nhớ!"

Lửa giận trong lòng Cảnh Trăn tức thời bốc cháy lại, thước tuy giơ lên ​​cao nhưng không rơi xuống.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now