5

534 63 3
                                    

Ngày qua ngày, bằng sự chăm chỉ siêng năng và tinh thần đoàn kết của mọi người trong làng, Vương quốc Khoa học dần phát triển. Cuộc sống của mọi người được cải thiện rất nhiều. Thật khó tin khi nói ngôi làng với những máy móc công cụ tiện nghi này là do một tay cậu nhóc thiên tài 16 tuổi điều hành sáng tạo. Nhưng tham vọng của nhà khoa học thì bao la, Senku vẫn chưa từng hài lòng với những thành quả của mình. Ngày ngày cậu cố gắng tìm tòi học hỏi, cũng phát minh ra thật nhiều những thứ hay ho mới.

Và đi cùng với sự tham vọng đó, là tiếng ngao ngán bất mãn của nhà tâm lí học kia:

"Thật sự cậu không biết làm gì ngoài việc cắm đầu vào mấy thứ máy móc chán òm đó à?"

"..."

"Senku-channnn~"

Tiếng gọi nhẽo nhẹt kéo dài đổi lại không gian lặng thinh. Gen cảm thấy công sức gồng giọng cho ngọt xớt để lấy lòng tên nhạt nhẽo kia là vô ích.

Gì mà chia công việc teamwork chứ, này là Senku-work mới đúng. Lúc nào cũng kéo người ta vào cái phòng thí nghiệm bừa bãi để sai việc vặt, rồi cắm đầu cắm cổ vào một đống những thứ khó hiểu. Khi thì nước xanh nước đỏ, khi thì linh kiện tùm lum.

Gen cũng muốn bản thân mình giúp được gì đó cho Senku. Nhưng mỗi lần sán vào là cậu cau có lên giọng đuổi ra, như thể anh vừa mới chen chân vào thế giới tư duy của cậu vậy. Vốn dĩ Gen phản bội Tsukasa Shishio vì ấn tượng và ngưỡng mộ Senku. Sống trên đời 17 năm như con mèo kiêu ngạo, không cho phép ai được trên cơ mình. Vậy mà đến khi gặp Senku Ishigami, anh đã phải chấp nhận rằng cậu ta quá tài giỏi, với tất cả sự tôn trọng mà mình có.

Thế nhưng cũng vì cậu quá tài giỏi, nên Gen cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Trước giờ luôn được đánh giá là ưu tú với tài nắm bắt tâm lí con người, còn đặc biệt được Tsukasa ưu ái chọn làm người để "hồi sinh". Cho đến khi vào phòng thí nghiệm của Senku, anh như đứa hề chạy long nhong chỉ biết ngồi xem cậu làm việc.

Thứ suy nghĩ ấy làm nhà tâm lí học Asagiri Gen khó chịu vô cùng.

-----

Thở hắt một tiếng nhẹ nhõm, Senku vươn vai đứng dậy sau 5 tiếng ngồi ì ở bàn làm việc. Cuối cùng cũng xong một phần của chiếc máy phát điện. Phát minh này hao tốn của cậu không ít công sức. Điện như là thứ tối thiểu trong thời thế hiện đại vậy. Cậu muốn dành cho người dân làng trải nghiệm về điện, một cuộc sống tốt với đầy đủ tiện nghi.

Chợt nhớ ra giọng nói ỏng ẻo kia đã lặng ngắt khá lâu, nhìn quanh phòng cũng chẳng còn thấy bóng dáng loi nhoi cùng mái đầu đen trắng nữa. Nghi vấn hiện lên trong đầu Senku. Cậu khẽ chẹp miệng tự trách mình một khi đã ngồi vào bàn làm việc thì chẳng còn bận tâm trời đất gì nữa. Không biết Gen đã đi đâu, trời cũng đổ tối rồi, có lẽ anh buồn ngủ nên về giường trước.

Suy nghĩ đó làm Senku cảm thấy yên tâm hẳn, cậu nặng nhọc nằm xuống chiếc đệm mỏng phủ trên sàn gỗ rồi chìm vào giấc ngủ.

-----

Chỉ 4 tiếng sau - thời gian "lí tưởng" cho một giấc ngủ của Senku, cậu thức dậy và lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc cắm cúi nghiên cứu.

[DR.STONE] [SENGEN] ĐỐI LẬPWhere stories live. Discover now