Chương 3: Ngươi thích bản tôn chứ gì

Start from the beginning
                                    

Rất nhanh, Lạc Tinh Lỗi vội vàng bước vào, nhìn thấy mặt đất đầy mảnh vỡ, đôi mắt màu xanh biếc như băng chợt nổi lên một qua một tia gợn sóng: "Sư tôn vì sao tức giận?"

Bùi Nặc nhìn hắn, màu môi tái nhợt như tuyết, nhưng ánh mắt vẫn sắc nhọn như dao: "Ngươi, muốn cầm tù ta?"

"Đồ nhi không dám!" Lạc Tinh Lỗi hơi run lên, nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt lại dừng ở trên cửa lớn đã bị khóa lại: "Sư tôn đừng quá lo lắng, chỉ là chưa bắt được Diệp Vị Nhiên, người hiện giờ lại thân mang trọng thương, lo cho an nguy của sư tôn, mới làm ra việc này, nếu sư tôn không vui, đệ tử này liền vứt đi ngay."

Bùi Nặc đối với lời biện giải của y hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt tỏ tường: "Sau khi tự mình tỉnh lại, ngoại trừ ngươi thì không hề thấy người thứ hai, tất cả mọi chuyện toàn do ngươi lý do lý trấu thoái thác, là thật hay giả ai có thể phân biệt?"

Lạc Tinh Lỗi nhìn hắn, cười, vừa tuấn mỹ vừa buông thả: "Thì ra là sư tôn buồn, nếu như thế, ta cùng người ra ngoài đi dạo một chút là được mà."

Dứt lời tiến lên, muốn đỡ tay Bùi Nặc.

Ngón tay mảnh mai thon dài của y mới vừa chạm vào quần áo Bùi Nặc, Bùi Nặc đã không chịu đựng nổi, cúi người "Hự!" một tiếng, phun ra một búng máu.

Theo sau đó là một trận ho khan kịch liệt.

"Sư tôn? Sư tôn?" Ấn đường của Lạc Tinh Lỗi giật mạnh, lại thấy người trong lồng ngực đã hôn mê bất tỉnh.

"Sư tôn rốt cuộc bị làm sao?"

Bên tai là tiếng Tôn Tọa đang mất kiên nhẫn thúc giục, Hà Thuấn Thành trộm lau lớp mồ hôi lạnh vô hình một phen, trong lòng tràn đầy đau khổ.

Trời mới biết gã đến cùng là sợ hãi Đế Tôn tới mức nào, mỗi lần đến xem bệnh cho Đế Tôn đều nơm nớp lo sợ, gã sống dưới sự chuyên quyền của Đế Tôn nhiều năm như vậy, nội tâm che giấu mưu đồ bất chính.

Hiện tại Đế Tôn đang hôn mê còn đỡ, nếu tỉnh lại, chắc gã...

Mới vừa nghĩ đến đây, liền thấy người trước mắt mở bừng hai mắt, mặt không cảm xúc nhìn gã.

Hà Thuấn Thành kêu ré lên một tiếng đầy sợ hãi, lập tức nhảy ra cách xa ba thước, má má má, thời điểm Đế Tôn chém giết Ma Tôn phệ hồn hồi xưa, cũng dùng vẻ mặt này!

Bên này, Tôn Tọa cũng thấy quan tài không đổ lệ quanh quẩn tiến lên: "Sư tôn? Người không sao chứ?" Giọng điệu quan tâm, biểu cảm chân thành.

Bùi Nặc chớp chớp mắt, hơi cau mày hỏi: "Đây là ai?"

Lạc Tinh Lỗi cúi đầu nhìn một cái, tên ranh chết tiệt này thế mà đã nơm nớp lo sợ quỳ rạp cúi đầu, dáng vẻ phó mặc cho người xử trí.

Vì thế nhẹ nhàng hời hợt nói: "Đó là y sư trong tông chúng ta."

Trong nháy mắt Hà Thuấn Thành có hơi mờ mịt với màn đối đáp này, sau đó rất nhanh liền nghĩ ra, hiện tại Đế Tôn bị mất trí nhớ.

Hình như cũng không tới mức đáng sợ như vậy? Hù chết tiểu sinh rồi.

Lúc này chỉ nghe trên giường Đế Tôn âm trầm nói: "Y sư? Dáng vẻ trời sinh xấu thật."

Bản Tôn không vui - Thương Tại SanhWhere stories live. Discover now